Thân thể ngày càng bị khống chế như nhũn ra, chẳng lẽ ta phải bỏ mạng nơi này sao? Không, Trần Thành không cam lòng, chết ở trong tay đám người cặn bã này nàng thật sự không cam lòng. Ý nghĩ bắt đầu có điểm mơ hồ, có chút ảo giác, nàng giống như gặp được cha mẹ của mình, bọn họ đang nhìn mình mỉm cười vẫy tay. Trần Thành thật rất nhớ, chìa tay ra, hai đầu gối quỳ xuống đất chậm rãi nâng tới, trên mặt bỗng mỉm cười. Đột nhiên, trước mặt tối sầm, thân ảnh ba mẹ đều biến mất, Trần Thành căng thẳng, muốn tìm kiếm thì đột nhiên trước mặt lại xuất hiện hình ảnh Ôn Tình, nàng đang đứng đó, nhìn nàng bằng ánh mắt lãnh đạm, lạnh lùng nói: "Thuốc đâu? Vì sao lại đi lâu như vậy?". Đúng! Ta phải lấy thuốc trở về cứu Tuyết Tình, ta không thể chết ở đây được, ta phải về để gặp Ôn Tình. Trần Thành đầu óc trở nên thanh tỉnh, dùng hết khí lực toàn thân cùng ý chí, nhanh tay lấy thuốc run run đổ ra, cúi đầu gian nan uống mấy viên thuốc hình tròn kia, sau đó ngồi lên mặt đất, khoanh chân đả tọa, nhanh chóng hòa tan mấy viên dược.
Vừa rồi mấy kẻ liều lĩnh bật cười kia, nhìn thấy Trần Thành ngồi ngay ngắn trên mặt đất, tâm kỳ quái, theo như tốc độ phát tác của thuốc thì giờ phút này hắn phải hôn mê ngã xuống đất mới đúng. Người nọ nâng tay phải lên, liền có hai tên chạy đến trước mặt hắn, người nọ trầm thấp phân phó: "Đến xem thử". Hai người kia gật đầu lấy ra trường đao, cẩn thận đến chỗ Trần Thành.
Hai trượng, một trượng, hai thước, một thước,...Hai người kia đột nhiên vung đao: "Hô...". Một tiếng gió vang, chỉ thấy hai thanh đao chớp mắt hạ xuống đầu Trần Thành, Trần Thành nhanh chóng thâm hiểm né tránh được, ngã xuống đất rút ra trường kiếm vung lên đánh bay hai cây đại đao, tiếp tục một màn lăn lộn, xoay người dựng lên tiếp tục quét ngang một cước, đem hai người kia trực tiếp đá bay ra ngoài. Một màn này liền làm mọi người kinh ngạc không kịp phản ứng, Trần Thành xoay người một cái, vận động chân khí triển khai khinh công, hướng chân núi nhảy xuống, nhìn thân ảnh Trần Thành biến mất nơi dưới núi, nam tử dẫn đầu kia mới vội vàng đuổi theo, nhưng nhìn xuống nơi âm u kia, làm sao còn thấy được bóng dáng Trần Thành.
Khách Nguyên điếm lúc này đèn đuốc đã sáng trưng, Lục Trúc, Lôi Chấn cùng đám người kia như cũ lặng yên ngồi trên ghế đá, kẻ ngồi trên thềm đá chăm chú nhìn vào cánh cửa kia chờ nó được mở ra.
Trong phòng, Ôn Tình đã thu hồi chân khí, đem hai tay ly khai khỏi thân thể Tuyết Tình, Ôn Tình kéo áo trong để Tuyết Tình mặc vào, đang muốn cài áo thì đột nhiên Tuyết Tình chậm rãi mở mắt, hình ảnh đầu tiên không ngờ là một nam tử, Tuyết Tình cả kinh, định thần vừa nhìn, thì ra là Ôn tiên sinh đi bên cạnh Trần Thành, đầu óc bật người thanh tỉnh, ý thức được quần áo mình không chỉnh tề, mà hắn lại đang giúp mình mặc quần áo, cử chỉ quá đỗi thân mật, làm tâm trạng Tuyết Tình kinh hách quay cuồng, giơ tay lên định ngăn cản Ôn Tình, Ôn Tình cũng không phản hồi, tùy ý ngăn cản tay nàng, âm thanh lạnh lùng: "Nếu muốn giữ mạng thì đừng kích động mạnh". Tuyết Tình trợn to hai mắt, kinh ngạc, người này không chỉ chiếm tiện nghi của nàng, lại còn lạnh lùng bảo nàng không nên kích động, Tuyết Tình đột nhiên có điểm tức giận, cảm xúc không ổn định, chưa kịp phát tác đã bị điểm huyệt, cả người chậm rãi ngã ra sau, Ôn Tình đưa tay đỡ, nâng thân thể nàng chậm rãi để lên giường, mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào Tuyết Tình, mà Tuyết Tình tuy không thể cử động nhưng nàng có chút vừa sợ hãi, vừa tức giận nhìn chằm chằm Ôn Tình như muốn phun hoả. Ôn Tình cũng đột nhiên có chút cảm giác bất đắc dĩ.
Chờ đợi lúc lâu sau, cửa kia rốt cục cũng chịu mở ra, đám người kia vội vàng bước vào phòng hỏi han tình huống. Ôn Tình ngồi ở bàn tròn, chậm rãi rót trà không để ý bọn họ thay phiên nhau hỏi han. Thấy Ôn Tình không để ý, bọn họ lại nhanh chóng nhìn thương thế Tuyết Tình, Lục Trúc ngồi ở mép giường nắm lấy hai tay Tuyết Tình, hốc mắt ướt át, nhẹ giọng nói: "Nhị sư tỷ, ngươi hiện tại cảm thấy thế nào?".
Tuyết Tình suy yếu lắc lắc đầu, đảo mắt nhìn thoáng qua bóng lưng Ôn Tình, chậm rãi nói: "May mắn được Ôn tiên sinh ra sức bức độc tố, hiện tại độc tính đã yếu hơn rồi".
Nghe được độc tố còn chưa hết, Lục Trúc nhanh chóng kéo Đường Mịch đến, vội la lên: "Tiểu Mịch, ngươi mau xem Nhị sư tỷ giúp ta, xem còn có độc tố không".
Ôn Tình hơi nghiêng đầu, ánh mắt liếc mắt một cái, lại chậm rãi uống trà.
Đường Mịch ngồi trên giường, đưa tay phủ lên mạch đập Tuyết Tình, ngưng thần lắng nghe, tất cả mọi người khẩn trương nhìn Đường Mịch. Vẻ mặt Đường Mịch cũng giống như lúc Ôn Tình xem mạch cho Tuyết Tình, đều là khẩn trương giống nhau, trên vầng trán dần dần nhăn lại, xem xét kĩ lưỡng mới rút tay về. Lục Trúc nhanh chóng hỏi: "Tiểu Mịch, như thế nào?".
Đường Mịch hơi thở dài, đứng lên: "Loại độc này thật lạ, độc tính vừa cố chấp lại bá đạo, phỏng chừng là dung hợp nhiều loại độc dược mà chế thành, độc dược này nếu chạm vào da liền lập tức theo tuyến mồ hôi mà vào trong cơ thể, theo máu lưu thông khắp toàn thân, cuối cùng chảy vào tim sau đó phát tác mà chết". Trừ Ôn Tình cùng Tuyết Tình, mọi người sau khi nghe Đường Mịch nói đều bị chấn động, Lục Trúc mang ánh mắt thăm dò hỏi Đường Mịch: "Ngươi có biện pháp nào không?".
Đường Mịch gật gật đầu: "Bất quá ta cũng có vài vị thuốc có thể khống chế độc tính, từ đó có thể từ từ nghiên cứu giải dược".
Đường Mịch mang mấy vị thuốc kia viết ra, ngoại trừ Lục Trúc, ba người khác đều lộ vẻ mặt thất vọng. Lục Trúc nhìn ánh mắt bọn họ, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Mấy vị thuốc này có gì không ổn sao?"
Vương Đan Vũ vẻ ưu sầu lộ rõ trên gương mặt: "Mấy vị thuốc này Ôn tiên sinh đã kê ra, buổi chiều hôm nay chúng ta đã đi mua nhưng đều không có, làm hại Thiếu