Tuyết Tình ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Tiết Tử Diên, lẳng lặng nghe nàng nói đến khi người kia im lặng. Tuyết Tình ý thức được mình cần phải nói gì đó, nhưng nàng thực sự cũng không biết nên phải nói gì. Nàng chỉ biết là, người này cũng giống mình, cũng thích một nữ nhân, hơn nữa không thể ở cùng nữ nhân đó. Bởi vì nàng hiểu tình cảm Tiết Hoàng Sanh đối với mình chỉ là bằng hữu, tri kỷ hoặc là tỷ muội, trong mắt Hoàng Sanh không hề có loại tình cảm nào khác với nàng, nhưng mà nàng nguyện ý đứng bên cạnh người, chỉ cần cùng người đó thì chính mình đã cảm thấy vui vẻ rồi. Mà cô gái trước mặt, so với mình còn đáng thương hơn, bởi vì mình không thể đáp lại tình cảm của nàng.
Tuyết Tình nhìn vào mắt nàng, thầm than một mạch, chậm rãi nói: "Cảm ơn ngươi".
Tiết Tử Diên mỉm cười: "Ngươi cảm ơn ta vì ta đối xử tốt với ngươi sao?", thở dài một hơi, lại cười khổ: "Đây là một loại cự tuyệt, đúng không?".
Nhìn thấy trên mặt nàng bất đắc dĩ cùng tự giễu, Tuyết Tình chỉ có thể nói: "Thật xin lỗi". Bởi vì trong lòng nàng đã chất đầy hình bóng người khác, không còn dư thừa không gian cho bất cứ ai, chính là người đó, cho nên, nàng chỉ có thể xin lỗi.
Tiết Tử Diên ngơ ngác nhìn chăm chú Tuyết Tình, bất tri bất giác liền rơi lệ. Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ chính mình đối mặt với điều gì, nàng cũng chưa bao giờ cho phép bản thân rơi lệ, bởi vì nàng phải kiên cường, cần tự bảo vệ mình, tuy rằng mình không muốn ở trước mặt Tuyết Tình rơi lệ, nhưng là chính mình cũng không thể kiềm chế nổi đau này, nước mắt đã muốn tràn ra khỏi mi. Kỳ thật, nàng sớm biết Tuyết Tình sẽ cự tuyệt, nhưng tâm vẫn không thể khống chế mà đau đớn, vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng cùng vắng vẻ. Tiết Tử Diên lấy tay lau khóe mắt, cười trừ, mềm nhẹ nói: "Không cần phải xin lỗi, ngươi không cần phải cảm thấy có lỗi với ta". Đưa tay giúp Tuyết Tình đắp lại chăn, nhu thuận hỏi: "Khát không? Ta giúp ngươi lấy chén nước?".
--------------------------------------------------------------------------------------------
Lục Trúc bị Đường Mịch kéo đến ngoài cửa, liền ngồi ngay bàn đá trước cửa phòng chờ, nàng đích xác là lo lắng khi hai người kia ở cùng một chỗ, mặc dù cảm giác rằng tiết Tử Diên sẽ không làm hại Tuyết Tình.
Nói chuyện phiếm hồi lâu, Đường Mịch đột nhiên hỏi: "Lục Lục, ngươi biết rõ Tiết công tử sao?".
Lục Trúc không hiểu vì sao Đường Mịch lại hỏi như vậy, nghi hoặc gật gật đầu: "Làm sao vậy?".
Đường Mịch cẩn thận hỏi: "Cái kia...thân phận của hắn, ngươi biết không?".
Không phải là Tiết Hoàng Sanh là thiếu chủ Tiết gia sao? Đương nhiên là biết, cho nên mỉm cười: "Đương nhiên".
Đường Mịch kinh ngạc: "Thì ra ngươi biết sao?".
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Đường Mịch, sủng nịnh vuốt cái mũi của nàng: "Đương nhiên, làm sao vậy? Bị ngươi phát hiện?".
Đường Mịch quệt mồm: "Đúng a! Vừa rồi bắt mạch, mới biết thì ra là nữ tử".
Nữ tử? Câu nói của Đường Mịch như một quả bom, nhắm ngay đầu Lục Trúc, mắt trợn lớn, miệng há to đến nổi có thể nhét một cái đùi gà. Nhìn vẻ mặt dại ra vì kinh ngạc của Lục Trúc, Đường Mịch nhanh chóng lắc tỉnh nàng: "Làm sao vậy? Ngươi không phải nói đã biết rồi sao?".
Lục Trúc hồi lâu bị Đường Mịch làm cho lấy lại tinh thần, cà lăm nói: "Ngươi...ngươi nói...nói hắn là...là...nữ?".
Đường Mịch tức giận liếc nàng một cái: "Đúng! Không nghĩ tới ngươi vẫn chưa biết, không ngờ phản ứng còn khoa trương như vậy".
Lục Trúc than thở: "Ta tưởng ngươi nói việc kia...".
Đường Mịch cả kinh, vội hỏi: "Vậy ngươi định nói việc nào?".
Lục Trúc quay đầu nhìn chung quanh bốn phía, mới hạ giọng nói: "Nàng kỳ thật chính là thiếu chủ Tiết gia - Tiết Hoàng Sanh". Kỳ thật Lục Trúc còn chưa biết, chuyện Trần Thành là Tiết Hoàng Sanh sáng nay đều không còn là bí mật nữa.
"Cái gì?". Đường Mịch cả kinh hô to nhưng đột nhiên phát hiện thanh âm có điểm lớn, đưa tay bịt miệng, mới nhỏ giọng hỏi: "Nàng chính là Tiết Hoàng Sanh? Nàng không phải chết rồi sao?".
Lục Trúc lắc lắc đầu: "Vẫn chưa, bởi vì sợ người Đường Môn tiếp tục hạ độc nên nàng chỉ giả chết".
Nghe Lục Trúc nói sợ Đường Môn hại nàng, Đường Mịch vểnh cái miệng nhỏ nhắn, không vui, nói giống như nàng cùng Đường Môn tồi tệ như nhau, không chịu nổi "hừ" một tiếng.
Lục Trúc mới phát hiện mình lỡ lời, liên tục xin lỗi, thấy Lục Trúc thành tâm, nàng cũng không có ý định làm khó xử, còn nữa, thời gian này không phải là lúc nên giận dỗi, nàng đối với người tên Tiết Hoàng Sanh kia vẫn có chút hiếu kỳ, quả nhiên đúng như câu: Phần lớn nữ nhân đều là yêu bát quái(*).
(*): Ý nói là tính tình ranh mãnh.
Lục Trúc trong lòng bối rối, nếu quả thật nàng là nữ, vậy thì chả trách nàng cùng Ôn tiên sinh liếc mắt đưa tình như vậy ai! Đáng thương cho nhị sư tỷ, phỏng chừng như giỏ tre múc nước(*), thật quá bi thương a. Nhưng lập tức lại suy nghĩ, chính mình cùng Đường Mịch có thể một chỗ cùng nhau, vì sao nhị sư tỷ lại không thể? Còn nữa, nhớ lại lúc Hoàng Sanh khuyên nhủ mình lúc trước cùng Đường Mịch, nhìn ra có vẻ nàng cũng bị thu hút bởi người cùng giới, vẫn là có hi vọng. Nghĩ đến đây, trên mặt Lục Trúc không khỏi tươi cười.
(*): Cố gắng bao nhiêu cũng chẳng được gì.
"Này! Ngươi đang ở đây cười gì vậy?". Nhìn Lục Trúc đang bật cười một mình, Đường Mịch nhịn không được tò mò.
Lục Trúc cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nghiêm mặt nói: "Về chuyện nàng là nữ tử này, ngươi đừng kể cho người khác biết không? Việc này là việc lớn, quan hệ đến lợi ích của Tiết gia trang, nàng là bằng hữu của chúng ta, chúng ta không thể hại nàng được".
Đường Mịch cũng gật gật đầu, nàng tất nhiên sẽ không nói lung tung, bằng không vừa rồi cũng không giúp người kia che giấu thân phận, bất quá nghĩ ngợi, đột nhiên nở nụ cười: "Tuy Tiết Hoàng Sanh là nữ, nhưng nàng vẫn không có vẻ đẹp của nữ nhân a".
Lục Trúc biết nàng đang giễu cợt, liếc nàng một cái, tức giận nói: "Đừng cười, nàng chẳng qua giả dạng là người tuấn tú, nếu nàng mang nữ trang tuyệt đối không thể kém hơn nhị sư tỷ ta". Trong lòng lại muốn nói, không biết so với đại sư tỷ thì như thế nào a? Phi! Cho dù thế nào thì đại sư tỷ là thiên tiên hạ phàm, nàng làm sao có thể so cùng đại sư tỷ chứ. Lục Trúc cứ như vậy nhận định, bất luận kẻ nào đều so ra kém hơn đại sư tỷ trong lòng nàng, ai bảo tiểu Sương Sương là nữ thần trong lòng nàng đây! Cho nên, Hoàng Sanh phải dựa một bên mà ngắm đại sư tỷ! Bất quá...sự thật cũng là như thế.
------------------------------------------------------------------------------
Ở khách điếm tìm nơi ngủ trọ, Trần Thành nhịn không được hắt hơi một cái, xoa nhẹ cái mũi, trong lòng nói thầm: Như thế nào vô duyên vô cớ hắt xì như thế, hay là bị cảm rồi? Tục ngữ có câu, hắt xì một lần là có người nhắc, hai lần là bị mắng, ba lần là cảm mạo, cái kia mới một lần, vậy thì suy ra có người vừa nhắc đến ta sao? Quay đầu liếc nhìn Ôn Tình một cái, phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, lập tức thấy ngọt lịm dân trào trong lòng, nhất định là tiểu Tình Tình nghĩ đến ta rồi. Suy nghĩ này may mà không bị Ôn Tình biết được, nếu không nàng khẳng định sẽ bị Ôn Tình chôn sống.
Ôn Tình không rõ vì sao Trần Thành nhìn mình ngây ngô cười, nhíu mày tức giận hỏi: "Ngươi vui cái gì?".
Trần Thành vội thu lại vẻ ngốc nghếch cười vừa rồi,