Mấy hôm liền đi công tác nên Lục Kiên không đến gặp Lâm Bối Y, hôm nay vừa về thì đã đến bệnh viện.
"Bác sĩ Lâm ra sân bay rồi, vừa mới đi khỏi là anh tới đó."
"Cô ấy đi làm gì?"
"Đương nhiên là vì công việc."
Lục Kiên chạy ra sân bay với hy vọng gặp được cô chỉ để thỏa nỗi lòng nhớ nhung. Thấp thoáng thấy bóng lưng quen thuộc đang chuẩn bị vào trong không chút chần chừ, Lục Kiên khẩn trương chạy nhanh đến, hô to ba chữ: "Lâm Bối Y."
Lâm Bối Y quay lưng lại, không thấy người nào mình quen biết, chẳng lẽ lại nghe nhầm, cô liền quay vô, Lục Kiên hì hục chạy đến, đập nhẹ vào vai cô.
Cô nhíu mày, quay qua trái, "Là anh? Ngay cả chuyện tôi đang ở đây anh cũng biết, tính ám tôi đến bao giờ?"
Lời tuy không lọt tai nhưng Lục Kiên vẫn mặt dày mà vui vẻ, hai mắt híp lại như hai sợi chỉ, không biết ngượng mà trả lời.
"Ám cả đời, được chứ?"
Lâm Bối Y khựng người lại trong giây lát, sau đó vô tình thốt lên: "Năm năm anh sống thật uổng phí, tôi đã..." lời còn chưa thốt ra đã bị nuốt vô trở lại.
Hắn vẫn còn đang đợi câu nói nguyên văn của đối phương nhưng xem ra đã không thể đợi, lên tiếng.
"Sao hả? Có gì mà không nói tiếp cho hết câu? Tôi sống uổng phí chỗ nào, em đã ra làm sao, nói để tôi còn biết mình sống có thực là uổng phí hay không?"
Lâm Bối Y đuối lý không thể cãi, Lục Kiên ôn nhu nói tiếp: "Lần này em đi bao lâu?"
"Mười ngày."
Lục Kiên thoáng buồn, dù chưa nối lại quan hệ xưa nhưng đã quen gặp gỡ nhau, vừa mới không gặp bây giờ lại tiếp tục chịu đựng nhớ nhung mười ngày. Hắn vô liêm sỉ mà nảy ra một ý.
"Dù gì cũng từng là vợ chồng chung chăn chung gối trên một giường, trước khi đi, cho tôi ôm em một cái đi."
Quả là muốn ăn đòn!
Lâm Bối Y không nỗi giận, ngược lại là có thái độ ngoài sức tưởng tượng của Lục Kiên. Cô cười cười nhìn đối phương trông rất gian, gật đầu đồng ý, dang hai tay ra, nhìn cảnh tượng hiện tại, trong lòng Lục Kiên thì Lâm Bối Y của lúc này thật tuyệt mỹ và dịu dàng.
Không thể để lỡ cơ hội, cảm giác xốn xang lâng lâng hạnh phúc tràn ngập các tế bào trong cơ thể, hắn tiến tới gần hơn, dang rộng hai tay để ôm lấy người mình yêu thương.
BỘP!!!
Lâm Bối Y đấm một cước với lực sát thương chí mạng vào bụng hắn, còn ghé sát vào tai đối phương, vỗ vỗ vai, nói: "Muốn ôm hả, đừng có mơ!"
Chết tiệc! Bị lừa rồi.
Lục Kiên nhăn mặt xoa xoa bụng, khi cô quay người để đi vào trong, hắn lớn giọng nói vọng tới.
"Bản tính không thay đổi một chút nào. Lâm Bối Y, rốt cuộc em là Giáo sư hay là nữ lưu manh vậy?"
Lâm Bối Y ngoáy đầu lại cười tít mắt, đáp: "Là nữ Giáo sư lưu manh đó!"
Tâm trạng cả hai liền thấy thoải mái, trong lòng như nở hoa, không phải một đóa mà cả một vườn hoa đều nở rộ khoe sắc.
Khi đã vào trong, Lâm Bối Y có chút không nỡ, hình ảnh Lục Kiên đan xen nhau xuất hiện trong đầu, cô ngoáy đầu ra nhìn, cái tên kia vẫn ngây ngô đứng ở đó cười với mình, ánh mắt luôn hướng về mình, trong mắt Lâm Bối Y, hình ảnh này thật đẹp, thật tuyệt dịu biết bao. Bỗng chốc trong lòng cô như đang tấu một bản tình ca, rất nhẹ nhàng mà cũng rất ngọt ngào.
Đã bao lâu rồi chúng ta không như vậy,