Công việc của Lâm Bối Y xưa nay vẫn luôn bận rộn, vừa xuống máy bay đã phải đến bệnh viện.
Đang trong phòng kiểm tra lại sức khỏe cho các bệnh nhân của mình thì một cô y tá mặt mày xám xịt chạy tới, nói: "Bác sĩ Lâm, có một bệnh nhân cứ chỉ đích danh là cô đến khám, không chịu bất cứ ai cả, nói sao cũng không nghe, rất ảnh hưởng đến công việc của mọi người."
Lâm Bối Y sau khi kiểm tra xong mới chậm rãi lên tiếng: "Tình hình bệnh nhân thế nào?"
Cô y tá đáp: "Tai nạn giao thông, bị thương nhẹ ở tay, ở khuỷu chân trái rách một đường dài 5 cm, sâu 1 cm, ở da đầu sau tai rách một đường dài 4 cm, đã được cầm máu, bệnh nhân vẫn tỉnh táo."
Lâm Bối Y gật đầu, "Đưa đến phòng làm việc của tôi đợi đi."
Cô y tá lo lắng: "Phòng riêng của cô không phải để khám bệnh hay..."
Lâm Bối Y nhìn đồng hồ, đáp: "Phòng cấp cứu không đủ chỗ để chứa bệnh nhỏ như vậy, anh ta lại không chịu cho các cô xử lý mà đòi tôi, bây giờ phải làm cách nào? Cô có cách thì việc nhỏ như vậy đã không cần đến tôi, hay cô muốn tôi sang tận bên đó?"
"== Vâng."
...
Mở cửa bước vào, nhìn gương mặt của người bệnh nhân kia không ai khác lại là Lục Kiên, trong lòng cô không khỏi lo lắng và xót xa.
Cô y tá đem đầy đủ dụng cụ y tế vào, liếc nhìn Lục Kiên đầy oán ghét.
Đang rửa vết thương và khâu lại cho cậu ta, không nhịn được liền hỏi: "Anh tại sao lại ra nông nỗi này?"
"Tay trái vô tình đập trúng