Hiểu rõ Lục Kiên là như thế, nếu muốn quang minh chính đại thì sẽ làm mọi cách để được chấp nhận, nếu cấm cản, chỉ cần anh ta muốn là có thể cùng Thụy Khanh cao chạy xa bay, không ai có thể làm chùn bước. Vì thế mà Lục Thư tìm đến nhà để gặp Thụy Khanh.
Không cần nói gì thì Thụy Khanh cũng biết mục đích đến đây của ông ta.
Cô khẽ nhếch môi cười như có như không với vẻ giễu cợt. Thầm nghĩ, suốt 22 năm, cuộc đời của mình cứ bình bình ổn ổn mà bước qua, luôn thu mình sống khép kín, không bon chen sự đối đãi thiên vị của cha, không giành giật học bổng với bạn học nghèo khó dù thừa khả năng, không ganh đua đố kỵ, không cần chứng tỏ khả năng để thu hút sự quan tâm của người lớn. Ấy vậy mà lần này, hết người này đến người kia kéo nhau tới gặp chỉ vì chuyện tình cảm cá nhân của cô.
Cô lên tiếng trước: "Vì anh ấy không thể từ bỏ tôi, nên các người đến để bắt tôi từ bỏ anh ấy? Các người coi như rất hiểu anh ấy, nhưng lại không hiểu được tôi. Tôi phải thông báo cho các người biết, rằng, tôi cũng như anh ấy, không thể từ bỏ thứ mình đã xác định."
Lục Thư thầm thở dài, trầm giọng, nói: "Tiểu Khanh, tình cảm của cô vốn là sai lầm rồi, dừng lại đi. Lục Kiên nó là một đứa ngỗ nghịch không hiểu chuyện, chẳng lẽ cô cũng như vậy sao?"
"Sai lầm? Các người nói chúng tôi yêu nhau là sai lầm? Vậy các người sắp đặt hôn nhân cho người khác lại là không sai lầm ư?"
Thật cứng đầu!
Lục Thư không thể khuyên nhủ bất cứ thứ gì, nhận ra đứa trẻ này cũng cứng đầu và kiên định như Lục