"Lâm tổng vừa đến bệnh viện X rồi."
Trác Phùng nhíu mày, gọi điện cho Lâm Bối Na nhưng không thấy cô bắt máy, vì hiện tại cô đang lái xe, không chú ý tới điện thoại.
"Là ai tung tin ra ngoài?" Lâm Bối Y chống hai tay xuống bàn, nét mặt nghiêm khắc nhìn các y bác sĩ thuộc khoa của mình trong phòng họp.
Không ai lên tiếng, tất cả đều trầm mặt lắc đầu.
Một cô y tá bước vào, lên tiếng: "Bác sĩ Lâm, y tá chăm sóc cho các nạn nhân đều đã nghỉ việc cách đây hai ngày rồi."
Hai ngày?
LynCa không phải tự dưng mà có thêm chi nhánh ở nước ngoài. Phải được người dùng tin tưởng và hài lòng bởi hiệu quả của thuốc nên mới thành công như vậy. Đó đều là tâm huyết của Lâm Bối Na, không thể nào lại tung sản phẩm kém ra thị trường. Hôm nay lại xảy ra cớ sự này, Lâm Bối Y đủ thông minh để hiểu ra vấn đề.
"Bằng mọi cách phải tìm cho ra được bọn họ."
Khi Lâm Bối Na chạy tới khu vực cấp cứu thì nơi đó đã náo loạn lên cả rồi. Không biết ở đâu ra lại có hàng chục phóng viên chờ sẵn, chỉ cần cô có mặt là liền chĩa ống kính về phía cô ngay.
"Lâm tổng, bốn bệnh nhân đã tử vong, một bệnh nhân còn lại vẫn hôn mê sâu chưa tỉnh, theo như điều tra thì tất cả bọn họ đều đang điều trị bằng thuốc của LynCa. Cô có cảm nghĩ gì?"
"Thuốc của LynCa có thật là có vấn đề?"
"Có đúng là như quảng cáo, thuốc của LynCa giảm thiểu tác dụng phụ ở mức độ thấp nhất cho bệnh nhân không?"
"Cô và bác sĩ Lâm là chị em, cho nên đã thông đồng cùng nhau tuyên truyền quảng cáo vì lợi nhuận?"
"Nghe nói Viện trưởng bệnh viện X cũng là cha của