Đèn trong phòng phẫu thuật vừa tắt, Bác sĩ đẩy cửa bước ra báo: "Đã giữ được tính mạng của cô ấy."
Bao nhiêu hoảng sợ đè nén trên lưng như biến mất, Lâm Bối Na cảm thấy nhẹ hẳn cả người, nước mắt cô vô thức rơi ra vì vui mừng.
Trong thời gian Lâm Bối Y còn chưa tỉnh, Lâm Bối Na trở về nhà để lấy chút đồ thay cho Lâm Bối Y. Sau khi soạn đồ xong, Lâm Bối Na nhìn thấy một bức thư trên tủ, cầm lên xem, nét chữ là do Lâm Bối Y viết.
Chị, em biết, sự ra đi của mình là không đúng với người ở lại. Nhưng em không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc mà ba nói, giữa Lục Kiên và chúng ta là chị em họ. Ba nói mẹ của Lục Kiên là em gái ruột của ba. Chị nói xem, tại sao chuyện này lại xảy ra với em cơ chứ?
Chúng em đã xảy ra loạn luân rồi! Là loạn luân đó.
Em thà là để anh ấy hận mình, còn hơn là nhìn thấy anh ấy đau đớn sống không bằng chết. Vậy nên, chị hãy nói với anh ấy là em đã sang nước ngoài rồi, không trở về nữa, nói anh ấy đứng chờ em, cũng đừng tim em. Chị cứ nói đi đâu cũng được, nhưng xin chị đừng cho anh ấy biết, em đã chết.
Điều cuối cùng em mong, là xin ba và chị hãy tha thứ cho sự ra đi của em.
Lâm Bối Y.
Lâm Bối Na như chết lặng đi, cảm thấy lồng ngực bí bách không sao thở nỗi.
Lục Kiên là em họ của mình? Thì ra đây là lý do ngăn cấm ư? Tại sao Doãn Thụy không nói ra sớm hơn, tại sao không nói ra sớm hơn? Những tổn thương mà Bối Y chịu đựng, cả đời về sau của bà ta cũng không thể nào gánh nỗi. Tất cả là tại bà ta,