Yêu em, anh mệt rồi phải không?
Trác Phùng cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Khuôn mặt anh không còn tức giận nữa, nhưng lại bình thản đến mức lạnh lẽo. Anh xoay người đi, không muốn tiếp tục để dẫn đến cái kết đau lòng nhất mà anh không thể kiểm soát.
Lâm Bối Na thuộc tuýp người muốn cái gì cũng phải giải quyết một lần cho xong, còn hơn là dây dưa cái việc đau khổ. Giọng cô kiêng quyết như muốn níu giữ bước chân anh lại ở sau lưng: "Trác Phùng, em hỏi, anh không nghe thấy à?"
"Em bảo anh phải nói gì?" Trác Phùng đứng bất động một chỗ, hơi thở nặng nề.
Lâm Bối Na tiến tới, quay người anh lại nhìn mình, nói mà như quát: "Ở trong mắt anh, em là người có thể tùy tùy tiện tiện giao cho người khác sao? Em là người anh yêu, có còn là vậy không? Anh đặt em ở đâu trong anh hả? Bảo em cùng Trác Nhiên quay lại thử xem sao, anh coi tình cảm của em là gì, là gì hả?" Lâm Bối Na liều mạng đẩy Trác Phùng.
"Vậy còn em thì sao? Lâm Bối Na, anh nói cho em biết, không một thằng đàn ông nào chấp nhận người phụ nữ của mình có bất cứ tình cảm nào với kẻ khác, dù là loại tình cảm nào đi chăng nữa. Chỉ mình em được nhớ nhung đến người cũ? Chỉ mình em được ở sau lưng anh cùng người ta vào sinh ra tử, ôm ôm ấp ấp? Không thể, Lâm Bối Na, không thể!" Trác Phùng giữ chặt vai Lâm Bối Na, cắn môi dưới của cô, đau đớn từ miệng tràn vào ngực: "Lâm Bối Na, đau thì cùng nhau đau!"
Lâm Bối Na sắc mặt tái nhợt, cả thân người vô lực run rẩy, trong đôi mắt là tránh né, là sợ hãi.
Khoảnh khắc Trác Phùng thấy Lâm Bối Na sợ mình, tránh né ánh mắt của mình, Trác Phùng nghe