"Đứng lại!" Lâm Bối Na quay người, từ từ tiến đến trước mặt nam nhân viên. Ánh mắt sắc lẹm dò xét anh ta, hỏi: "Anh ở bộ phận nào? Tại sao tôi chưa từng thấy qua?"
Nam nhân viên gãi đầu bối rối, cười cười: "Lâm tổng, cô làm sao biết mặt hết tất cả nhân viên nhỏ bé như tôi đây trong công ty chứ?"
"Lời vừa nảy anh nói là có ý gì?"
Nam nhân viên im lặng. Mãi một lúc sau mới quyết định lên tiếng, nhưng lại không phải là câu trả lời.
"Trên đời này cái gì cũng có thể thay đổi, duy chỉ có một thứ không thể thay đổi, đó chính là đối xử tốt với bản thân mình. Lâm tổng, đừng quá tin người bên cạnh mà rước họa vào thân."
Đứng trên tầng cao của công ty, nhìn xuống bên dưới tòa nhà, vô tình hình ảnh Tô Tuyết lọt vào tầm mắt Lâm Bối Na.
Người thanh niên chạy tới, không biết là nói gì với Tô Tuyết mà trông sắc mặt bọn họ không mấy thân thiết, cũng chẳng giống người xa lạ khách khí với nhau.
Sau khi người thanh niên kia nói xong, Tô Tuyết gật đầu, đưa cái gì đó cho hắn.
Từ đầu chí cuối, ánh mắt của cả hai người bọn họ vô cùng lạnh lẽo.
Đến khi Lâm Bối Na đi xuống thì đúng lúc tên kia rời khỏi.
Tô Tuyết đi vào, nhìn thấy Lâm Bối Na đứng thù lù ở phía trước, cô ta giật mình. Sau khi định lại tinh thần, Tô Tuyết mỉm cười chào Lâm Bối Na.
"Anh chàng lúc nảy là ai đấy? Người yêu sao?"
Tô Tuyết cười gượng: "Không không, em nào yêu đương