Ánh mắt Tô Tuyết nhìn Lâm Bối Na rất đáng sợ. Cô ta tiến vào trong bàn làm việc của Lâm Bối Na, rút một con dao đã chuẩn bị sẵn kè vào cổ đối phương.
Lâm Bối Na bấy giờ vẫn còn đang bàng hoàng những lời Tô Tuyết kể nên không có chút phản ứng nào.
Tô Tuyết cười khổ: "Tôi biết, về trí, về thể lực, tôi đều không thể đấu lại cô, nhưng ngay lúc này tôi có thể giết được cô."
Lâm Bối Na không mảy may đến lời đe dọa ấy. Cô nhìn Tô Tuyết, ánh mắt nặng nề dần: "Vậy là những đoạn ghi âm đó do cô làm để chia rẽ tôi và Trác Phùng?"
"Đúng vậy. Cô rất để tâm đến chuyện tình cảm, chỉ có như thế mới khiến cô phớt lờ, giúp tôi phá hoại công sức cô gầy dựng. Bởi vì cô là người đầy tham vọng, chỉ khi mất đi những thứ này thì cô mới đau khổ. Còn giết người vô tội bên cạnh cô, tôi không làm được, vì tôi không thể trở thành kẻ như cô." Tô Tuyết cười lạnh.
Con dao kề trên cổ dường như có lực rất mạnh nhưng đối phương lại có vẻ không dám ra tay.
Lâm Bối Na nhắm mắt hít sâu, từ tốn hỏi: "Kẻ đó là ai?"
Tô Tuyết chực nhớ ra một chuyện mà ngẩng mặt cười hả hê.
"Có lẽ đây chính là sự trả thù của tự nhiên. Lâm Bối Na, cô có biết Đoàn Cát chỉ là kẻ thế thân thôi không?"
Lâm Bối Na khẽ nhíu mày, bấy giờ cảm thấy đau rát ở cổ vì dao cứa vào rớm máu. Cô đưa tay mò xuống mặt bàn để tìm kiếm vật gì đó có thể giúp thoát thân.
Khi Lâm Bối Na đã với lấy được chiếc com-pa, vừa định