Hôm sau là một ngày nắng đẹp, trời xanh mây trắng. Trác Phùng đến đưa Lâm Bối Na đi chơi xa cho khuây khỏa sau chuỗi ngày mệt mỏi.
Chiếc xe moto chạy vun vút trên đường lộ ven biển. Lâm Bối Na ngồi ở phía sau, tay ôm chặt lấy Trác Phùng.
Khi nhìn thấy biển, cô vung hai tay, la lên: "Trác Phùng, em yêu anh!"
Trác Phùng cũng đáp lại: "Bối Na, anh yêu em!"
Hai gương mặt tươi tắn cười giòn giã đầy hạnh phúc.
Khoảnh khắc này thật tuyệt!
Cả anh và Lâm Bối Na đều không có kế hoạch sẽ đi biển cho nên khi cô vừa nói: "Thời tiết như thế này, gió biển chắc rất tuyệt." thì Trác Phùng đã không nghĩ nhiều, liền nắm lấy tay cô kéo đi.
Hai người xuất phát sớm nên khi tới biển vừa hay là đầu giờ trưa.
Trác Phùng thuê một phòng ở khách sạn đối diện biển.
Sau khi cất đồ, nghỉ ngơi một lát thì cả hai đi ăn hải sản rồi vào chợ để mua những món trang sức làm bằng tay.
Trác Phùng chỉ cho cô nào là lắc tay bằng vỏ sò, vòng cổ bằng dây vải, trâm cài tóc bằng đá mài,... nhưng cô đều lắc đầu, còn cười anh: "Đồ không có mắt thẩm mỹ." Sau đó Trác Phùng nhắm được một món, đó là vòng tay đan chun màu đỏ, đường thắt tạo hình vô cực rất đặc biệt, anh liền mua nó rồi đưa ra trước mặt cô: "Cái này thì sao?"
Cô vui vẻ nói: "Coi như cũng có mắt nhìn đấy."
Trác Phùng cười tít mắt, đeo lên tay cho Lâm Bối Na và nói: "Vô cực, là không có điểm dừng."
Trác Phùng không nói nốt vế sau: cũng như tình yêu của anh giành cho em, không có giới hạn.
Không điểm dừng, cũng giống như tình yêu của hai người, yêu mãi, yêu không hẹn ngày sau. Hay là, anh