Đối với trận hồi nãy, thật sự mà nói thì cũng không phải là quá khó khăn, nhưng mà khi Quy Hắc Kiên đi xuống, trông hắn thật sự rất mệt mỏi.
Dự đoán rằng cậu ta có loại tinh kĩ quá mạnh, lượng tiêu hao linh khí trong người cậu ta lại giảm xuống trầm trọng, thành ra bộ dạng bậy giờ, vì thế, Ngọc Linh Thảo chạy nhanh tới đỡ Quy Hắc Kiên và dìu đi tới chỗ nghỉ.
Khi mà mọi thứ đã được dọn xong, thì cũng là lúc mà người tiếp theo bước lên sân.
Phát Ninh Tâm sừng sững hiên ngang bước tới sân đấu, đi ngang qua Ngọc Linh Thảo, cô bé ngay lập tức nói lời bình an cho Phát Ninh Tâm.
Khi nghe được lời đó, Phát Ninh Tâm nở ra một nụ cười, tư thế kiêu ngạo bước lên, đối đầu với đối thủ là minh kiếm tông bọn họ.
Khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình, Phát Ninh Tâm tỏ vẻ khinh thường ra mặt.
Người đó nhận ta vẻ mặt của Phát Ninh Tâm, nhẹ nhàng nói: "Ta là Linh Cực Phiến, nhìn quý cô nương đây có là rất nhiều sự kiêu ngạo đi, cầu mong xin hãy tiết bớt lại một chút!"
Phát Ninh Tâm nghe những lời đó thì lại khinh thường ra mặt: "Bớt nói lời đạo đức giả đi, trên đấu trường chỉ so về sức mạnh thôi, không phải là cái miệng của ngươi đâu!"
Linh Cực Phiến nhìn Phát Ninh Tâm giọng điệu cọc cằn, cố gắng kiềm nén tức giận, lại nói: "Ta là người hướng thiện, không phải là một người giả dối, sao lại là đạo đức giả cơ chứ! Lại nói…"
Linh Cực Phiến lại cứ liên tục nói không ngớt, y như rằng cái miệng của hắn đã bị giam cầm cả vạn năm, vừa hay, đây cũng là liều thuốc chọc đúng chỗ ngứa của Phát Ninh Tâm, làm cô bé đầu như bốc lửa.
"Này trọng tài, hô nhanh đi!" Phát Ninh Tâm nói, người trọng tài cũng làm, đơn giản là họ cũng không hề chịu nổi cái miệng của tên Linh Cực Phiến này.
Ngay giây phút vừa hô, Linh Cực Phiến vẫn còn đang nói chuyện, bỗng phút chốc lại thủ thế và đỡ thanh kiếm của Phát Ninh Tâm.
Linh Cực Phiến có chút buồn bã: "Sao ngươi lại vội vàng thế chứ? Ta còn chưa nói xong cơ mà!"
Phát Ninh Tâm trong lòng như lửa đốt, khuôn mặt tức giận đáp lại rằng: "Ngươi muốn nói thì nói một mình đi, ta không rảnh!!"
Nói xong, một cú vung khiến cho Linh Cực Phiến văng xa khiến cho hắn ta kinh ngạc lẫn hứng thú.
"Ngươi thật sự mạnh đấy, nhưng có chút hoang dại, nếu như tu luyện cho tâm tĩnh như nước, có lẽ ta thật sự không đỡ được một cú chém của ngươi đâu!"
Phát Ninh Tâm nhảy thẳng tới chỗ của Linh Cực Phiến, giọng hét lớn: "Im miệng!!"
Một cú chém bay từ trên xuống, như trời giáng, làm cho sàn đấu nứt vỡ dù đã được gia cố bằng linh thạch.
Linh Cực Phiến lại bất ngờ một phen: "Mạnh thật đấy!"
Phát Ninh Tâm ngay lập tức lao tới, lại thêm một cú chém ngang, khiến cho Linh Cực Phiến phải cúi đầu xuống để né.
Nhưng mà hắn không thể ngờ tới, cú né đó đã khiến trên đầu hắn mất đi mấy cọng tóc.
Khi mà hắn nhìn thấy những cọng tóc của mình rơi xuống, khuôn mặt từ giễu cợt sang buồn bã, đỡ vài cọng tóc đó trên tay, khiến cho nước mắt tuôn rơi.
Linh Cực Phiến nhảy lùi lại vài bước, khuôn mặt tức giận nói: "Ngươi, @/($-%)@/;%, ta dưỡng dục những cọng tóc thương yêu này, ngươi lại nỡ lòng nào…"
Những lời nói của hắn thật sự