“Quách Phương, tôi ước gì cậu chưa bao giờ xuất hiện.”
“Vì sao vậy?”
“Sự xuất hiện của cậu hại cả một đời Nhan Tĩnh. Quách Phương, kể từ hôm nay giữa tôi và cậu không cần làm bạn bè nữa.”
Mùa hè năm đó quả thật là một mùa hè khó quên. Không phải nắng đẹp, cũng không phải những trận cười đùa vui vẻ mà là những lời nói tàn nhẫn đến từ Tần Duật.
Tần Duật, cho dù cả thế giới này quay lưng với em cũng không đáng sợ bằng sự tuyệt tình của anh.
Yêu một người chính là cho phép người đó làm tổn thương mình. Lần tổn thương này kéo dài tận mười năm, kéo dài đến sinh mệnh đứt gãy.
Đời người có bao nhiêu lần mười năm?
Kể từ lúc cô được Ngô gia nhận lại, Tần Duật không còn nói chuyện với cô nữa. Đến một ngày, cô thấy anh dời đồ đạc qua bàn của bạn học khác. Giữa cô và anh chỉ cách nhau ba cái bàn vậy mà cô cứ ngỡ khoảng cách giữa họ là cả một vòng trái đất.
Đối mặt với sự xa cách của Tần Duật, Quách Phương cũng không tỏ ra cái gì khác thường. Nên học thì học, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Giống như đối với cô, Tần Duật chỉ là một người xa lạ thoáng qua.
Nhưng chỉ có Quách Phương mới biết, lúc học bài lệ sẽ rơi nhòa cả giấy. Lúc ăn cơm chính là lặng lẽ chan nước mắt. Về đêm, thì úp mặt vào gối khóc đến mệt lả.
Cô thật sự muốn hỏi Tần Duật một câu: “Năm đó y tá bế nhầm là lỗi của em sao?”
Trên đời này, chẳng có đứa trẻ nào mong muốn bản thân mình sinh ra đã cô độc một mình, không nơi nương tựa. Tần Duật chưa bao giờ thấy một Quách Phương bị người ta đánh đến chân tay bầm dập mà chỉ có thể cắn răng cam chịu, chưa bao giờ thấy một Quách Phương kiệt sức đến nhập viện vì mỗi ngày đều làm việc gần mười hai tiếng đồng hồ.
Tần Duật chưa bao giờ thấy Quách Phương yêu anh đến tan nát cõi lòng, vết thương chồng chất.
Vậy nên anh mới cho rằng Quách Phương cướp đi gia đình của Nhan Tĩnh, Quách Phương tham lam với những gì Nhan Tĩnh xứng đáng nhận được.
Nhan Tĩnh, Nhan Tĩnh. Nếu như ông trời ban cho cô một ngày trở thành Nhan Tĩnh, liệu Tần Duật có yêu cô một ngày hay không?
***
Ngày lễ trưởng thành, không khí rộn ràng khắp nơi tràn đầy hân hoan, hi vọng vào một tương lai tươi đẹp. Thế mà Quách Phương lại thấy lòng mình trống rỗng.
Cũng trong buổi lễ trưởng thành Tần Duật chuẩn bị một màn tỏ tình hoành tráng cho Nhan Tĩnh.
Có bóng bay, hoa thơm, có sự chúc phúc của mọi người.
“Nhan Tĩnh, anh đã chờ suốt 18 năm rồi, anh không muốn chờ nữa. Đồng ý làm bạn gái của anh được không Nhan Tĩnh. Đợi chúng ta học xong đại học, anh lại cầu hôn em?”
Tần Duật của khi đó là Tần Duật dịu dàng nhất, cũng ấm áp nhất. Tiếc là những điều đó Quách Phương chưa bao giờ được nhận dù chỉ một lần.
Nhan Tĩnh bụm lấy mặt òa khóc. Người đẹp nên khóc cũng động lòng như vậy.
Giữa sự bao vây cuồng nhiệt đẩy thuyền của mọi người, Nhan Tĩnh gật đầu đồng ý, tay trong tay cùng Tần Duật.
Quách Phương nép vào một góc, trên người là bộ váy xanh lam xinh đẹp. Cô ngậm ngùi mỉm cười, hướng Tần Duật phía xa xa nói lời chúc phúc.
Ngày hôm đó có hai người tình nồng ý đậm, có một người tan nát cõi lòng.
Về sau, cuộc thi đại học kết thúc. Nhan Tĩnh vốn luôn luôn nằm trong top ba của khối hiển nhiên vào trường đại học top đầu, còn Tần Duật thành tích hơi kém một chút miễn cưỡng vào trường đại học danh tiếng bình thường.
Trong vòng luẩn quẩn quan hệ này, Quách Phương là người ngu ngốc nhất.
Quách Phương đối với những chuyện xảy ra xung quanh mình đều vô cùng lạnh nhạt nhưng có một số chuyện thì lại rất cố chấp. Tỉ như việc yêu Tần Duật.
Hôm điền nguyện vọng, Quách Phương dứt khoát chọn học chung trường đại học với Tần Duật. Biết rõ anh yêu Nhan Tĩnh, biết rõ hai người là một đôi nhưng Quách Phương vẫn muốn thỏa lòng đơn phương.
Cô chỉ muốn nhìn anh tiến về phía trước, nhìn anh hạnh phúc cùng Nhan Tĩnh chứ chưa bao giờ có suy nghĩ chen chân vào cuộc tình của hai người họ.
Nếu như không thể quên thì cứ tiếp tục nhớ đi. Đợi ngày nào đó nhìn đủ ái ân của người mình mãi mãi không chạm tới tự động sẽ buông bỏ thôi.
Cô cảm thấy phụ nữ trên thế giới này nên giống như Nhan Tĩnh. Đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu, chăm chỉ học tập, hoàn thiện bản thân không bao giờ vì đàn ông mà thay đổi. Suốt những năm tháng đại học cô chứng kiến Tần Duật vì Nhan Tĩnh mà đi đi về về bất kể thời gian.
Phụ nữ yêu bản thân như mạng mới có thể gặp được người vì mình bất chấp nhớ thương.
Những tưởng, tốt nghiệp xong Tần Duật cùng Nhan Tĩnh sẽ về chung một nhà ai ngờ lại xuất hiện tin đồn hai người họ tình cảm rạn nứt.
Cô không biết lời đồn có đúng hay không chỉ là mấy lần đi ngang qua quán nhậu cách trường mấy trăm mét, Quách Phương đều thấy Tần Duật trầm mặc nốc từng ly bia này đến