Tiểu Linh nói:
- Có thể dùng giới lực tu sửa.
Lâm Thiên mừng rỡ nói:
- Xem ra trời không tuyệt đường người.
Tiểu Linh nói:
- Chủ nhân đừng mừng quá sớm, tuy có thể dùng giới lực tu sửa nhưng cần số giới lực không ít.
Lâm Thiên vừa bay hướng nhóm Thạch Huyên Hiên vừa hỏi:
- Tiểu Linh, bây giờ ta có bao nhiêu giới lực? Tu sửa đường hầm đó cần bao nhiêu giới lực?
Tiểu Linh trả lời:
- Chủ nhân, đã hấp thu hết toàn bộ cực phẩm tinh thạch, chủ nhân hiện có năm ức hai ngàn vạn duy giới lực. Tu sửa đường hầm đó cần tám ức duy giới lực, số cực phẩm tinh thạch còn sót lại của chủ nhân có thể chuyển hóa thành bốn ức duy giới lực.
Lâm Thiên hút ngụm khí lạnh. Tám ức duy giới lực, đây không phải tám duy giới lực, nhiều giới lực thế này chỉ để vá lại đường hầm không gian nho nhỏ.
Không gian Tinh Giới có trăm vạn cực phẩm tinh thạch, số cực phẩm tinh thạch có thể chuyển hóa thành mười ức duy giới lực, nhưng cần có thời gian, đã hai mươi ngày qua đi mà chỉ chuyển hóa được hơn một nửa giới lực.
Thạch Huyên Hiên quan tâm hỏi:
- Thiên, có sao không?
Lâm Thiên mỉm cười lắc đầu nói với Long Lăng Thiên:
- Long lão ca, phải khống chế mảnh đất này, dù là một con chim cũng không thể cho nó bay vào 10km đài phong ấn.
Long Lăng Thiên gật đầu, thở dài cảm thán rằng:
- Tất nhiên rồi. Tu vi của Lâm lão đệ lại tiến bộ, lúc đầu mới biết Lâm lão đệ thì chỉ là một tay mơ, không ngờ hiện giờ ta không đánh lại ngươi. Lâm lão đệ có một câu nói có lẽ ngươi không thích nghe nhưng lão ca phải cho ngươi biết. Năng lực càng lớn thì trách nhiệm cũng lớn, như chuyện hôm nay người thường không cần lo, nhưng Lâm lão đệ phải lo.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Long lão ca, ta hiểu đạo lý đó.
Long Lăng Thiên cười nói:
- Tốt, coi như ta nhiều lời. Tu vi của Lâm lão đệ tiến bộ mau như vậy, cảnh giới tư tưởng chắc cũng không thấp, ha ha.
Lâm Thiên nhíu mày nói:
- Giáo Hoàng, Huyết Đế đang tới.
Lâm Thiên nói thật thì Lâm Thiên không thích gặp mặt hai người này. Giáo Hoàng luôn cười tủm tỉm nhưng Lâm Thiên nhìn sao cũng thấy nụ cười đó rất giả tạo, Huyết Đế thì huyết tộc và Lâm Thiên từng có mâu thuẫn.
Giây lát sau Giáo Hoàng, Huyết Đế đã đến trước mặt đám người Lâm Thiên.
Giáo Hoàng chắp tay nói:
- Thiên Đế các hạ đại triển thần uy, cho chúng ta được mở rộng tầm mắt. Trận pháp phương đông huyền diệu khiến người ta thán.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
- Giáo Hoàng các hạ quá khen, Giáo Hoàng các hạ mới lấy Lâm Thiên ra cá cược, làm vậy không tốt.
Giáo Hoàng biến sắc mặt nói:
- Chắc Thiên Đế các hạ sẽ không so đo Phạn Ân mới rồi hơi thất lễ đi?
Biết tu vi của Lâm Thiên đến Xuất Khiếu Kỳ nên thái độ Giáo Hoàng cung kính hơn nhiều.
Lâm Thiên hừ lạnh nói:
- Đoạn thời gian trước, đa tạ Giáo Hoàng, Huyết Đế tuyên truyền giúp tại hạ nổi tiếng. Lâm Thiên mãi chưa có dịp báo đáp hai vị, chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay chúng ta giao lưu một phen đi?
Giáo Hoàng, Huyết Đế nét mặt sa sầm.
Long Lăng Thiên nói:
- Lâm lão đệ, đài phong ấn xuất hiện, chúng ta còn cần hợp tác ứng đối tương lai có lẽ sẽ xảy ra vấn đề. Trước kia có chút mâu thuẫn gì thì hãy xóa bỏ đi.
Lâm Thiên nói:
- Long lão ca, chuyện đài phong ấn thì ta đã có ý tưởng, xin đừng nói nữa. Hôm nay ta thật lòng muốn giao lưu một chút với Giáo Hoàng, Huyết Đế.
Giáo Hoàng nói:
- Thiên Đế các hạ, lần trước là chúng ta không đúng, miễn giao lưu đi. Long Đế nói đúng, xử lý đài phong ấn quan trọng hơn.
Không phải Giáo Hoàng sợ gì Lâm Thiên nhưng ít ra nói lên gã không nắm chắc sẽ thắng hắn.
Đánh với Lâm Thiên khả năng thất bại rất cao, Giáo Hoàng không muốn làm chuyện như vậy.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
- Giáo Hoàng các hạ cho rằng một câu nhẹ nhàng là xong việc tổn hại danh dự của Lâm Thiên ta sao?
Giáo Hoàng trầm giọng nói:
- Thiên Đế các hạ, chuyện lần trước các hạ không chịu thiệt, hai thánh khí của ta đều bị các hạ hủy hoại!
- Giáo Hoàng, nếu ta là ngươi thì sẽ không nói ra câu này. Bốn người đối phó một mình ta còn thấy quang vinh lắm sao?
Lâm Thiên cười khẩy nói:
- Ta hủy thánh khí của ngươi là còn nhẹ.
Huyết Đế hỏi:
- Thiên Đế các hạ muốn sao?
- Một phần thanh minh xin lỗi, ta muốn thấy thành ý của hai vị trên các tờ báo lớn toàn cầu!
Lâm Thiên nói:
- Ngoài ra ta cảm thấy Nhật Bản dùng để dưỡng heo không tệ, nếu mỗi người Nhật nuôi một con heo thì mỗi người toàn cầu đều có thịt ăn, hy vọng hai vị hỗ trợ ta hoàn thành nguyện vọng này. Giáo Hoàng các hạ, Huyết Đế các hạ, hai yêu cầu nhỏ của Lâm Thiên không quá đáng đi?
Thạch Huyên Hiên bật cười nói:
- Thiên, bắt mỗi người Nhật nuôi heo thì sao được?
Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Không có gì không thể, trong hiến pháp của Nhật Bản bỏ thêm một câu, nuôi heo là lương dân, không nuôi heo là... Trái pháp luật! Ta nghĩ người Nhật rất đồng ý thành chuyên nghiệp nuôi heo, về cách làm thì ta nghĩ Giáo Hoàng các hạ, Huyết Đế các hạ sẽ có ý tưởng. Ta nói đúng không Giáo Hoàng các hạ?
Mặt Giáo Hoàng âm trầm nhỏ nước, thầm hận mình vì sao không kiềm được chạy tới đây làm gì.
Giáo Hoàng nói:
- Thiên Đế các hạ, điều thứ nhất chúng ta có thể đồng ý nhưng điều thứ hai thì chúng ta không có quyền lợi thay đổi hiến pháp Nhật Bản.
Lâm Thiên lạnh lùng cười:
- Không có quyền lợi? Giáo Hoàng nghĩ ta là con nít ba tuổi sao? Khi Bát Kỳ và các cao thủ Nhật còn thì phải xem sắc mặt của các ngươi, giờ