Tả Vân Phi nhún vai nói:
- Nếu thật sự liên tiếp với không gian khác thì cái khác chưa biết nhưng chắc chắn có nguy hiểm. Mới lộ ra chút hơi thở tà ác đã khiến đám vật nhỏ này biến thành quái vật hung ác, trời biết thế giới kia hiểm ác ra sao. Lão Ngụy hỏi cái đó làm chi? Chắc không phải muốn đi thế giới kia du lịch đi? Ha ha ha ha ha ha!
Ngụy Phong lắc đầu nói:
- Đương nhiên không.
Ngụy Phong nói vậy nhưng đáy mắt lộ tia do dự. Tu luyện Tu La Chiến quyết cần phải luôn đi bên bờ vực sống chết, nhưng trên Trái Đất không có nhiều chuyện nguy hiểm, dù có cũng không tính là giữa bờ sống chết.
Không thường ở bờ sống chết thì tốc độ Tu La Chiến quyết sẽ chậm rì, mấy ngày nay Ngụy Phong đánh với Tả Vân Phi nhiều lần, gã nhận ra chiến đấu bình thường thế này không khiến Tu La Chiến quyết tiến bộ được.
Ngụy Phong cau mày thở dài:
- Nếu thật sự đến thế giới bên kia sẽ tăng tiến rất nhanh, nhưng phụ mẫu thì...
Ngụy Phong thầm nghĩ:
- Ta đang nghĩ gì vậy? Bên kia có phải kết nối với thế giới hay không còn chưa biết, hơn nữa với thực lực của ta đi vào đó e rằng sẽ bị quái thú gì đó nuốt mất.
Bên Lâm Thiên, các trận pháp liên tục được thi triển ra dần làm hắn hụt hơi. Hiện Lâm Thiên thi triển trận pháp không dựa vào ngoại vật mà là tinh thần lực của riêng hắn ảnh hưởng thiên địa nguyên khí xung quanh. Điều này tiêu hao tinh thần lực rất lớn, một, hai cái thì không sao, hai, ba mươi trận pháp làm tinh thần lực mạnh như Lâm Thiên cũng kiệt sức. Trong thức hải, trái hồn lực màu đỏ tối đi nhiều.
Tiêu hao rất lớn nhưng tác dụng cũng không nhỏ, nhiều trận pháp làm sinh vật biến dị chết mất ba con, những con khác bị thương chạy tứ tán.
Lâm Thiên lẩm bẩm:
- Trốn đi, không thể để bọn họ đứng ngó không ra sức!
Lâm Thiên không công kích nữa, hắn mặc kệ đàn sinh vật biến dị tản ra ngoài. Đám người Long Lăng Thiên, Giáo Hoàng sẵn sàng chiến đấu.
Lâm Thiên mặc kêu đám người Long Lăng Thiên, Giáo Hoàng liều đấu với đàn sinh vật biến dị, hắn đáp xuống đài phong ấn.
Đài phong ấn có hình bảy góc dài năm mươi thước, cao hai mươi thước. Trừ trung tâm là màu đen ra những vị trí khác đỏ máu, cực kỳ bắt mắt trong sa mạc. Một góc ghim chìa khóa hình ngôi sao, sáu góc khác là lỗ hổng nhỏ.
Lâm Thiên đáp xuống vị trí đỏ máu trên đài phong ấn, cách khu vực đen trung tâm hai, ba chục thước.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
- Tiểu Linh, tiếp theo nên làm sao?
Tiểu Linh nói:
- Chủ nhân không cần làm gì, cứ ngồi xuống nghỉ ngơi là được, ta lập tức tu sửa ngay, đại khái cần mười ngày.
Lâm Thiên hỏi:
- Mười ngày sao? Ngồi không quá lãng phí, ta có thể ý thức tiến vào học trận pháp không?
- Đương nhiên được, chủ nhân không cần tu sửa, nếu xảy ra chuyện gì thì Tiểu Linh sẽ đánh thức chủ nhân.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu, truyền âm cho Tả Vân Phi, Ngụy Phong ở vòng ngoài:
- Nói với Long lão một tiếng, ta thử ngăn cản ma khí tiết ra ngoài, các ngươi đừng lo. Mặc kệ có chuyện gì, trước khi ta rời khỏi đài phong ấn thì các người tuyệt đối đừng tới gần, đặc biệt không lên khu vực màu đen trên đài phong ấn, không thì không gian không ổn định sẽ có hành trình đi Ma Giới.
Tả Vân Phi ở trong đầu