Độ đậm thiên địa nguyên khí tăng lên là việc siêu tốt, nhưng nếu tăng quá nhanh thì giai đoạn đầu rất khủng bố. Trái Đất hiện tại đang bị thiên địa nguyên khí khủng khiếp trùng kích dữ dội.
Các góc Trái Đất đa số nơi nổi lên gió lớn không thua gì bão cấp mười hai. Người đi đường còn ở bên ngoài không trốn thoát vận mệnh bị gió to cuốn đi, một số nhà cửa bị sụp đổ trong gió lớn.
Trừ gió to ra liên tục lôi bạo khiến nhiều người Trái Đất mất mạng. Động đất, núi lửa, đất đá trôi, băng tuyết ùn ùn kéo đến, nguyên Trái Đất tiến vào thời đại tai nạn.
Sau núi Từ Hàng Tịnh Trai.
Thạch Huyên Hiên tựa vào ngực Lâm Thiên, run giọng nói:
- Thiên, e rằng rất nhiều người chết.
Sắc mặt Lâm Thiên trầm trọng gật đầu nói:
- Tình huống nghiêm trọng hơn ta tưởng tượng rất nhiều. Nhưng không phá thì không xây được, không còn cách nào khác. Huyên Hiên hãy nghỉ ngơi đi.
Thạch Huyên Hiên ngại ngùng nói:
- Không! Ta... Ta muốn bên cạnh Thiên, ta hơi sợ.
Lâm Thiên vỗ đầu Thạch Huyên Hiên, mỉm cười nói:
- Được rồi, không sao đâu. Hiện tại đại trận hộ phái Từ Hàng Tịnh Trai đang mở, bão nguyên khí đó không đủ để phá hủy đại trận hộ phái.
Đại trận hộ phái Từ Hàng Tịnh Trai có tinh thạch của Lâm Thiên chống đỡ có thể phát huy ra lực phòng ngự rất mạnh. Bão nguyên khí sinh ra ảnh hưởng lớn với bên ngoài nhưng không thể nào ảnh hưởng Từ Hàng Tịnh Trai trong đại trận.
Ngày áng tai nạn kéo dài một tuần, sau một tuần độ đậm thiên địa nguyên khí trên Trái Đất tăng cao, thiên địa nguyên khí nhẹ nhàng lại.
Lâm Thiên dẫn Thạch Huyên Hiên đến thiên điện nơi Diệu Vân trai chủ để từ biệt.
- Trai chủ, hiện tại thiên địa nguyên khí bên ngoài đã ngừng bạo động, ta phải rời đi.
Diệu Vân trai chủ nhìn chăm chú vào Thạch Huyên Hiên:
- Thanh Ngưng đã từ biệt sư tổ, các vị trưởng bối chưa?
Thạch Huyên Hiên hành lễ:
- Bẩm sư phụ, Thanh Ngưng đã từ biệt các vị trưởng bối. Sư phụ hãy bảo trọng, có thời gian Thanh Ngưng nhất định sẽ trở về thăm sư phụ.
Diệu Vân trai chủ gật đầu, nói với Lâm Thiên:
- Lâm sư điệt, ta giao Thanh Ngưng cho ngươi. Ngươi phải thề rằng dùng mạng sống của mình bảo vệ nàng!
Lâm Thiên nghiêm túc nói:
- Trai chủ yên tâm, trừ phi Lâm Thiên chết nếu không tuyệt sẽ không khiến Huyên Hiên bị tổn thương trí mạng.
Lâm Thiên giơ hai ngón tay ra, nâng tay phải lên cất cao giọng nói:
- Trời ở trên cao, hôm nay Lâm Thiên thề nhất định sẽ dùng mạng sống bảo vệ Thạch Huyên Hiên, không thì hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh!
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
- Chủ nhân thề coi như không, nếu chủ nhân không giữ lời thề cùng lắm là tâm ma xâm nhập. Với chủ nhân thì tâm ma không có hại gì, chủ nhân nói hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh sẽ không xảy ra.
Lâm Thiên nói:
- Sao lại bảo là coi như không? Tiểu Linh không thấy sắc mặt Diệu Vân trai chủ khá hơn nhiều sao? Huyên Hiên bị cảm động mắt đỏ rồi, hiệu quả rất lớn.
Diệu Vân trai chủ nghe Lâm Thiên phát lời thề như thế thì sắc mặt dễ chịu hơn nhiều.
Diệu Vân trai chủ khẽ thở dài:
- Lâm sư điệt, sau này nếu có rảnh hãy mang nhóm Thanh Ngưng trở về Trái Đất, nơi này dù sao là quê hương của các ngươi.
Lâm Thiên nói:
- Ừm! Lâm Thiên ghi nhớ, xin cáo từ, trai chủ.
Diệu Vân trai chủ vẫy tay nhắm mắt lại.
Thạch Huyên Hiên quỳ xuống dập đầu hướng Diệu Vân trai chủ, khi ngước lên thì nước mắt rơi:
- Sư phụ, đồ nhi đi đây.
Lâm Thiên thở dài, hắn biết mình mang Thạch Huyên Hiên đi là ích kỷ, nhưng có nàng bên cạnh thì hắn yên tâm hơn, nàng cũng được phát triển tốt hơn. Trái Đất hiện giờ đậm đặc thiên địa nguyên khí nhưng không thể so sánh trong không gian Tinh Giới giới lực xây dựng ra hoàn cảnh thiên địa nguyên khí nồng độ siêu cao để tu hành.
Lâm Thiên kéo Thạch Huyên Hiên lên đi ra ngoài điện:
- Huyên Hiên, chúng ta đi.
Ra khỏi Từ Hàng Tịnh Trai, Lâm Thiên lấy ra pháp bảo Xí Ngầu, triệu hoán Mộ Dung Tuyết ra khỏi không gian Tinh Giới. Lâm Thiên trái ôm Mộ Dung Tuyết phải ấp Thạch Huyên Hiên ngồi trên pháp bảo Xí Ngầu.
Lâm Thiên nói:
- Mộ Dung thật sự không về nhà xem sao?
Mộ Dung Tuyết có sư phụ nhưng nàng cũng có người nhà.
Mộ Dung Tuyết khẽ nói:
- Không, gặp mặt chỉ càng buồn thêm, ta không muốn thấy gia gia khóc.
Thạch Huyên Hiên khuyên nhủ:
- Mộ Dung, nếu cứ đi thế này ta nghĩ người nhà của Mộ Dung càng buồn hơn.
Lâm Thiên cũng lên tiếng:
- Đúng rồi Mộ Dung, chúng ta đi nhà nàng trước đi. Ta đưa Mộ Dung về, ta còn chưa tặng quà gì cho nhà nàng.
Mộ Dung Tuyết gật đầu đồng ý:
- Được, được rồi.
Lâm Thiên thở dài, hắn hiểu tại sao Mộ Dung Tuyết không muốn trở về gia tộc. Khi Mộ Dung Tuyết còn nhỏ phụ mẫu đã qua đời, vì nàng có thiên phú tu luyện xuất sắc nên được chăm sóc tốt trong gia tộc. Nhưng trừ gia gia ra, Mộ Dung Tuyết không có tình cảm sâu với những người khác trong gia tộc. Mộ Dung Tuyết thông minh sớm hiểu trừ gia gia ra những người khác chỉ xem trọng thiên phú tu luyện của nàng, không quan tâm con người nàng.
Tốc độ Xí Ngầu rất nhanh, đặc biệt hiện tại thiên địa nguyên khí sung túc nên mau hơn trước một chút. Khoảng một tiếng sau, Lâm Thiên điều khiển pháp bảo Xí Ngầu đến bên trên nhà Mộ Dung.
Mộ Dung Tuyết nói:
- Thiên, ta không muốn gặp người khác, chỉ muốn thấy gia gia.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu, thần niệm tản ra ngoài. Chớp mắt gia gia của Mộ Dung Tuyết xuất hiện trong cảm giác Lâm Thiên.
Lâm Thiên nói với Thạch Huyên Hiên:
- Huyên Hiên vào trong không gian Tinh Giới đi.
Thạch Huyên Hiên gật đầu, Lâm Thiên lòng máy động thu nàng vào không gian Tinh Giới. Lâm Thiên thu pháp bảo vào Xí Ngầu, hắn ôm Mộ Dung Tuyết tăng tốc nhẹ nhàng như hồn ma từ trên cao nhảy vào căn phòng gia gia của nàng ở.
Gia gia của Mộ Dung Tuyết tên là Mộ Dung Bá, thực lực đến thiên giai hậu kỳ. Tu vi thiên giai hậu kỳ không đến mức không biết hai người đột nhiên xuất hiện trong phòng mình.
Mộ Dung Bá hét to:
- Ai đó?
Mộ Dung Tuyết kêu lên:
- Gia gia!
Mộ Dung Bá chậm rãi xoay người, run giọng:
- Tuyết... Tuyết nhi!
Từ lúc Mộ Dung Tuyết vào Huyền Nữ cung thì Mộ Dung Bá không gặp lại Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết hành lễ:
- Gia gia, là ta đây.
- Tốt tốt, trở về là tốt rồi. Hắn là...?
Mộ Dung Bá nhìn Lâm Thiên:
- Trông hơi quen mặt.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Gia gia, ta là bạn trai của Mộ Dung, tên Lâm Thiên.
Mộ Dung Bá giật mình kêu lên:
- Lâm Thiên, Thiên Đế Lâm Thiên?
Lâm Thiên nói:
- Người khác gọi Thiên Đế nhưng gia gia kêu ta là Lâm Thiên được rồi.
Đối phương là gia gia của Mộ Dung Tuyết, Lâm Thiên không dám lên giọng Thiên Đế.
Mộ Dung Bá hít sâu, hỏi:
- Tuyết nhi, có phải các ngươi sắp rời đi?
Mộ Dung Tuyết tò mò hỏi:
- Sao gia gia biết?
- Các ngươi xông vào phòng ta như thế này không phải đến từ biệt thì là gì?
Mộ Dung Bá dịu dàng nhìn Mộ Dung Tuyết:
- Tuyết nhi đi theo Lâm Thiên thì ta yên tâm, phụ mẫu của Tuyết nhi dưới suối vàng cũng yên lòng.
Lâm Thiên đặt tay phải lên vai Mộ Dung Bá:
- Gia gia là người thật sự lo lắng cho Mộ Dung, xin hãy nhận món quà nhỏ