Lâm Thiên nghi hoặc hỏi:
- Chẳng phải tiền bối nói ta linh thức cuối cùng của tiền bối đã tan biến trong vũ trụ này rồi sao?
- Nếu ngươi không tu tập hết trận pháp trong tầng này thì lũ thần thức của ta sẽ không tỉnh lại.
Lão chủ nhân của Tiểu Linh nói:
- Được rồi, đừng nói nhiều nữa. Đừng tưởng rằng ngươi lĩnh ngộ toàn bộ trận pháp ở tầng này là đặt nền móng vững chắc, ngươi còn cần dung hội quán thông. Quá trình này cần ít nhất ba mươi năm, bây giờ ta giúp ngươi một tay, hơi đau đớn chút, cố gắng nhịn đi.
Nghe lão chủ nhân Tiểu Linh nói hơi đau đớn làm Lâm Thiên rợn tóc gáy.
- Nếu chỉ hơi đau thì lão đã không nói ra!
Lâm Thiên mới nghĩ vậy đã bị đau nhức nhấn chìm.
Lâm Thiên cảm giác như có bàn tay to đang xoa nắn linh hồn mình, vò tri thức các trận pháp lại với nhau. Linh hồn cực kỳ yếu ớt, không biết lão chủ nhân Tiểu Linh dùng thủ đoạn gì khiến Lâm Thiên đau đớn không muốn sống nhưng chẳng làm tổn thương linh hồn của hắn chút nào.
- A a a!
Mới đầu Lâm Thiên còn nhịn đau không la lên, nhưng cuối cùng hắn không chịu nổi đành hét thảm. May mắn trong Tàng Tinh tháp không có người khác, không thì tiếng gào rú này sẽ hù sợ người khác.
Nếu xỉu được thì tốt biết mấy. Lâm Thiên nghĩ vậy nhưng hắn không xỉu, đành mặc cho từng đợt đau đớn dồn dập ập đến.
Lão chủ nhân Tiểu Linh khinh thường nói trong đầu Lâm Thiên:
- Vô dụng thật, có chút đau cũng không chịu nổi.
Lâm Thiên nghe rõ ràng nhưng lúc này không có sức phản bác lại.
Trải qua nửa canh giờ khủng bố, rốt cuộc mọi thứ kết thúc, Lâm Thiên hạnh phúc ngất xỉu, nửa canh giờ tiêu hao hết sức lực của hắn.
Một thanh âm già nua văng vẳng trong tầng một Tàng Tinh tháp.
- Tiểu tử, thật ra ngươi không tệ, hy vọng tương lai ngươi sẽ đạt tới trình độ, thậm chí vượt qua ta.
Mọi thứ dần chìm vào im lặng.
Thần giới.
Chu Hạo lạnh lùng hỏi:
- Tình huống như thế nào?
Ba nam nhân trung niên cung kính đứng trước mặt Chu Hạo, tu vi đều không yếu. Nếu ở Thần giới, ba nam nhân trung niên xem như cao thủ nhưng trước mặt Chu Hạo, tộc trưởng Chu gia thì bọn họ không dám càn rỡ.
- Tộc trưởng, điều tra ra tiểu thư thức tỉnh từ một hành tinh tên Trái Đất phi thăng đến nguyên thần. Tại Trái Đất tiểu thư từng có một bạn trai, tu vi lúc ở Trái Đất không tệ, tên gọi Lâm Thiên, hiện đã rời khỏi Trái Đất.
Người báo cáo thứ hai nhíu mày nói:
- Tin linh hồn tiểu thư thức tỉnh bị phong tỏa, tạm thời sẽ không lan truyền ra ngoài, nhưng thời gian lâu rất có thể...
Chu Hạo lạnh nhạt nói:
- Phong tỏa một đoạn thời gian xem như chút báo đáp đối với người tên Lâm Thiên gì đó đã chăm sóc Nhược Hàm.
Người thứ ba do dự nói:
- Tiểu thư ở Tiên giới sống cũng vui nhưng... Nhưng mà...
- Nhưng sao? Tại sao có nói chuyện không mà cũng ấp úng?
- Tộc trưởng, tiểu thư thích một loại tương tử quả trong Tiên giới, rất có thể sẽ không quên được Lâm Thiên.
Chu Hạo lạnh nhạt nói:
- Không sao, qua một thời gian ngắn Nhược Hàm tự nhiên sẽ quên. Nữ nhi của Chu Hạo ta tuyệt đối không ở chung với một phàm nhân, dù cho hắn tương lai trở thành tiên nhân cũng vậy! Thời gian sẽ làm tình cảm không sâu đậm của họ nhạt nhòa đến biến mất.
Chu Hạo không hề bắt Chu Dao quên Lâm Thiên, hoặc xóa ký ức liên quan đến hắn. Chu Hạo cho rằng tình cảm nhỏ nhoi của phàm nhân vô cùng yếu ớt, không chịu nổi thời gian thử thách.
- Tộc trưởng, tiếp theo nên làm sao?
Chu Hạo nói:
- Các ngươi luân lưu chú ý an toàn của tiểu thư, không được có sai lầm!
- Tuân lệnh tộc trưởng!
***
Trong Tàng Tinh tháp, Lâm Thiên chậm rãi tỉnh lại.
Lâm Thiên chửi ầm lên:
- Biến thái, siêu biến thái, ngươi làm vậy sẽ đua chết người!
Nhưng Lâm Thiên cảm giác mình dung hội quán thông tất cả tri thức trận pháp cơ sở thì dần nguôi giận.
Tuy hết giận nhưng Lâm Thiên vẫn hùng hổ mắng:
- Đệt, ta không tin ngươi có bản lĩnh lớn như vậy không thể giúp ta bớt đau, rõ ràng ngươi muốn hành ta!
- Huyễn Thần trận!
Bây giờ Lâm Thiên không cần dùng tay bấm pháp quyết, lòng máy động, một phật tượng to lớn xuất hiện trong Tàng Tinh tháp. Nguyên tầng Tàng Tinh tháp vang tiếng phạn