Edit: Tường Hy
Beta: Trứng
Trên đường trở về không có gì nguy hiểm, mưa thuận gió hòa.
Trước có Trình lão cha mượn việc công làm chuyện tư dẫn đại quân mở đường, sau có đội cảnh vệ dưới trướng Tiêu phu nhân trải qua vô vàn chiến hỏa hộ tống - nghe nói đội cảnh vệ này chỉ nghe lệnh của một mình nàng, ngay cả Trình Thủy cũng phải xếp thứ hai, tuyến phòng thủ trước nay chưa từng bị công phá cho dù dưới cùng một lượng nhân mã.
Nhưng càng tới gần đô thành, Thiếu Thương và Lâu Nghiêu lại càng uất ức.
Ở châu quận bên ngoài còn đỡ, vừa tiến vào biên giới Ti Lệ, Tiêu phu nhân đã trực tiếp quản chế nữ nhi dựa theo khuôn mẫu dành cho công chúa hòa thân.
Đừng nói đến du sơn ngoạn thủy, ngay cả hoạt động cưỡi ngựa cũng bị hạn chế. Chiếc xe diêu nhỏ nhắn mới tinh màu đỏ vàng cũng bị treo sau xe hết sức đáng thương. Thiếu Thương thậm chí còn có thể nghe được tiếng khóc tội nghiệp của nó. Ngồi trong thùng xe tinh xảo vững chắc, tuân thủ nghiêm ngặt đủ các loại lễ nghi thục nữ, nàng rầu đến nỗi sắp mọc mầm luôn rồi. Mấy tháng nay vui chơi thoải mái nên dưỡng được một làn da bánh mật khỏe mạnh, nhưng một đường này chết dí trong xe ngựa, da nàng lại sắp trở về màu trắng nhợt nhạt như thời kỳ nạn đói mất rồi.
Thực ra Tiêu phu nhân cũng không phản đối nữ nhi cưỡi ngựa, nàng là một người văn võ song toàn, vốn cực kỳ tán thành việc nữ hài tử học chút bản lĩnh bắn cung cưỡi ngựa. Chẳng qua mỗi lần cho phép nữ nhi lên ngựa, nàng sẽ lập tức sóng vai cùng tiểu tử Lâu gia, nói cười không cố kỵ điều gì. Lúc này đã gần tới đô thành, người đi lại trên đường ngày càng dày đặc, tuy nói người đương thời phóng khoáng cởi mở, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Thiếu Thương vốn muốn tìm Trình lão cha xin xỏ, ai ngờ vì lúc trước quá che chở vị hôn phu mà chọc giận lão cha, hiện tại Trình Thủy tán thành hai tay hai chân với việc hai đứa nhỏ cần phải "quy củ" hơn chút - trước khi thành hôn ngay cả tay của Tiêu phu nhân hắn cũng chưa được cầm, nhãi ranh họ Lâu kia còn muốn thế nào nữa?
Rèm che vén lên một góc, một hộp gỗ tinh xảo buộc bằng dây lụa được đẩy vào. Thiếu Thương vội vàng tháo dây mở hộp, kéo lớp vải dầu ra, bên trong là một mảnh màu vàng mềm mại sáng rực. Đúng là đào khô ngon ngọt hương thơm tỏa ra bốn phía.
Thiếu Thương dùng xiên trúc cắm vào nếm thử, cười nói với thiếu niên vẫn đi theo ngoài xe: "A Nghiêu, huynh nói không sai, đúng là ngon hơn hai cửa hàng trong đô thành."
Lâu Nghiêu vừa phi ngựa đường dài hơn một canh giờ, lúc này mồ hôi mồ kê đầy đầu. Nhưng trông thấy nụ cười còn ngọt hơn đào của vị hôn thê, tất cả mệt mỏi đều lập tức bay đi hết. Hắn cười tươi như một trái mật đào nứt vỏ, nói: "Nơi này cách đô thành cũng không xa, nếu nàng thích, về sau ta sẽ thường xuyên sai người mua cho nàng."
Thiếu Thương nhướng đôi mày tú lệ tinh xảo như chim nhỏ lên, cố ý ra vẻ giận dỗi: "Huynh cũng thật là, gọi gia đinh đi mua không được sao? Còn tự mình đi một chuyến, mệt muốn chết rồi kìa! Ta xem nào, ôi chao, khắp thái dương toàn là mồ hôi thôi! Lại đây, ta lau cho."
Sau đó Lâu tiểu công tử lập tức ngoan ngoãn đưa mặt qua để vị hôn thê duỗi tay giúp mình lau mồ hôi. Nhìn lúm đồng tiền duyên dáng xinh đẹp trên má Thiếu Thương, hắn vui đến nỗi suýt chút nữa cụng đầu vào trần xe.
"Ôi trời, không được rồi. Trên mặt huynh nhiều mồ hôi như vậy, chắc chắn trên người cũng ra không ít đâu. Nhanh quay lại xe của huynh đi, đổi một bộ y phục khác rồi ra đây." Vẻ mặt Thiếu Thương lo lắng.
Lâu Nghiêu liên tục nói không cần, nữ hài lập tức trừng đôi mắt to xinh đẹp, đôi môi đỏ thắm chu lên, giận dỗi nói: "Huynh không nghe lời ta nói sao, vậy sau này ta sẽ không nói chuyện với huynh nữa! Nếu vì lần này mà huynh bị cảm lạnh, cả đời này ta sẽ không ăn đào nữa đâu!" Nói xong lập tức làm bộ muốn ném hộp đào kia ra ngoài xe.
Lâu Nghiêu đâu dám không nghe lời, lập tức muốn quay đầu đi thay quần áo.
"Này này, chờ một chút. Huynh cũng qua đây nếm thử một miếng đi... Nào nào, há miệng, ừm, ngọt không?" Nữ hài dùng xiên trúc chọn một miếng đào đưa ra ngoài xe, Lâu Nghiêu ngậm lấy, vui sướng đánh ngựa rời đi, đầu óc lâng lâng đến mức đi qua xe ngựa nhà mình mà không biết, sau khi hoàn hồn mới ngượng ngùng thúc ngựa quay lại bốn năm trượng.
Tiêu phu nhân cưỡi ngựa đi bên cạnh trông thấy một màn này, âm thầm lắc đầu thở dài.
Ở trong mắt nàng, cháu gái Trình Ương tính tính ôn hòa hiền hậu, lấy đại cục làm trọng, không sắc sảo, không tính toán, hiền lành dễ thân, nhưng nếu so sánh những phẩm chất đáng quý ấy với vẻ tươi tắn sinh động của nữ nhi, tất thảy đều trở nên ảm đạm nhạt nhòa.
Nàng cũng là người từng trải, sao lại không biết đối với một thiếu niên tuổi trẻ đầy sức sống mà nói, Trình Ương chẳng qua chỉ là một người an tĩnh thật thà đáng tin cậy, mà Thiếu Thương lại là ánh trăng sáng, là gió xuân say lòng người, là biển mây sương mờ rung động lòng người.
Huống chi, bây giờ nàng cũng đã biết nữ nhi không phải chỉ là một đóa hoa yêu kiều mà không hiểu việc đời.
Nếu so sánh với cháu gái, thiếu sót của nữ nhi cũng chỉ là kiến thức và phép tắc, nhưng lại được cái ứng biến giỏi giang. Nàng mất rất nhiều công sức mới chỉ dạy cho Trình Ương biết thế nào là ân uy cùng lúc, thế mà Thiếu Thương lại vô sự tự thông, quản lý cả một tòa y lư gọn gàng đâu ra đấy, chỉ huy các thầy thuốc, người học việc cùng các tôi tớ làm việc thuần thục.
Trùng tu kiến thiết sau tai họa đâu đâu cũng cần tiền, Thiếu Thương đương nhiên không thể công khai treo thưởng lợi ích, chỉ có thể khéo léo dụ lấy danh tiếng. Mỗi vị y giả tham gia giúp đỡ, khi rời đi đều có thể nhận được một cuốn văn thư bằng lụa trắng do đích thân Trình Chỉ viết, phía trên tự thuật thầy thuốc này là người có tấm lòng nhân hậu thế nào, siêng năng làm việc không quản khó khăn ra sao, sau cùng còn đóng thêm quan ấn của huyện lệnh, lấy đó bày tỏ ngợi khen.
Thậm chí nữ nhi còn dùng số tiền dư lại trong rương mua chuộc thầy mo, thường thường lui tới Y Lư kê đàn bói toán một phen - hôm nay bói được vị nhân huynh này chăm sóc bệnh nhân ngày đêm chẳng nề hà, kiếp sau nhất định sẽ được đền đáp phúc đức, đại phú đại quý, con cháu đầy đàn; hôm sau bói được một nạn nhân kia vô tội bị sát hại, thiên đạo vì thế thương xót, đời này không hưởng được hết phúc khí, kiếp sau tất sẽ được đền đáp gấp đôi... Vừa thôi thúc ý chí chiến đấu của mọi người vừa trấn an cảm xúc tiêu cực, một công đôi việc.
Tiêu phu nhân lại thở dài.
Lại nói, Lâu Nghiêu cũng không phải trưởng tử. Tông phụ trưởng tử thì cần ổn trọng khéo léo, chứ dâu út hoạt bát vui vẻ một chút thì đâu ảnh hưởng gì? Vả lại con bé cũng biết sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, cảm tình với lang tế lại tốt. Nàng nghĩ, nếu Trình Trúc muốn cưới một cô dâu như vậy, chắc nàng cũng sẽ đồng ý thôi.
Thành thực mà nói, hôn sự này cơ bản là do nữ nhi tự tìm được, mình và trượng phu không phí nửa phần sức lực lại có thể bám vào một thế gia đại tộc làm thông gia. Dựa theo cách nói của mấy vu sĩ, nữ nhi như vậy quả thực là đầu thai tới trả nợ. Lúc trước cha mẹ chưa từng nuôi nấng, sau này lại tự giải quyết hôn nhân đại sự, chẳng cần lo lắng nhọc lòng chút nào.
Tiêu phu nhân lắc đầu cười khổ. Từ nhỏ nàng đã không thích cầu thần xem bói, thế mà bây giờ lại bắt đầu tin vào mấy thứ này.
Trong xe, Thiếu Thương vô cùng đắc ý ăn đồ ăn vặt. Trước đây nàng luôn mơ hồ cảm thấy thực ra mình rất có thiên phú diễn xuất.
Ở quê nhà nàng, thời còn ngoan cố cứng đầu thì đúng là không ai bằng, nhưng sau khi vào đại học, trong lòng nàng hiểu rõ trường đại học hàng đầu tất nhiên là ngọa hổ tàng long, tập hợp đủ các loại học bá và X* nhị đại, nước sâu khó lường. Vì thế nàng nhanh chóng tu thân dưỡng tính, nhắm mắt cụp mi giả bộ làm một tiểu muội thanh tú yểu điệu vùng sông nước Giang Nam, suốt ngày ra vẻ điềm đạm nho nhã đáng yêu. Kết quả hả, câu được một xã trưởng cá muối học hành giỏi giang, gia cảnh ưu việt và một loạt mấy chú cá linh tinh khác trong khoa có tính không?
* Nguyên văn tác giả để chữ X. Ở đây có thể hiểu X là Phú. Phú nhị đại, thế hệ giàu có thứ hai, con cái của đại gia giàu có mới nổi - phú nhất đại.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thiếu Thượng lại dâng lên một trận đau đớn. Một con cá lớn chất lượng cao như vậy, nàng còn chưa cắn được miếng nào thì đã đi đời nhà ma, đây là vận rủi gì vậy, rõ ràng gật đầu một cái là có thể được đầu cá thịt cá làm bát canh, ngon không tả nổi, sao nàng lại ngần ngại hai ba năm thế? Bây giờ nghĩ lại nàng chỉ hận không thể đánh cho mình mấy cái, đúng là tình đầu ánh trăng sáng hại chết người!
Ví như SMS muội muội, chưa tốt nghiệp đã có sáu chủ vườn trái cây, bảy chủ ao cá chủ động tới nhà cầu hôn! Mỗi ngày cha mẹ nàng đều phải sầu não vì cái chế độ một vợ nhiều chồng là không hợp pháp trong nước!
Thiếu Thương thầm nghĩ, nắm bắt Lâu tiểu công tử hẳn là không thành vấn đề, tiếp theo phải thu phục được quân cô tương lai Lâu nhị phu nhân, vậy là ổn.
Lúc này sắc trời dần tối, nửa ngày trước Trình Thủy đã dẫn đại quân vào đại doanh Bàn Khánh ở ngoại ô đô thành, sau đó mang theo gia tướng thị vệ tới tụ hội với vợ con, định cùng nhau vào thành trở về nhà. Khi chỉ còn cách đô thành chưa tới mười dặm, Trình Thủy muốn từ biệt con rể tương lai.
Phủ đệ Trình gia đi vào cửa nam đô thành thì gần hơn, nhưng phủ đệ Lâu gia thì đi cửa bắc mới thuận tiện. Nếu Lâu Nghiêu cứng rắn theo Trình gia vào thành từ cửa nam thì phải đi qua hơn nửa tòa đô thành mới có thể về tới nhà. Đến lúc đó khả năng là đã đến giờ giới nghiêm ban đêm. Quan đạo thẳng tắp chạy từ hướng tây đến bức tường thành phía tây đô thành, hai nhà tách ra tại đây, vừa hay mỗi bên đểu có thể đi tới hai phía cửa thành nam bắc.
Lâu Nghiêu biết lúc này không thể tiếp tục thoái thác, đành phải theo sau đoàn xe nhà mình vừa ngoái đầu vừa thúc ngựa rời đi.
Trình Thủy nhìn bộ dáng lưu luyến không rời kia
Thiếu Thương dùng khăn lụa lau khóe mắt, lẩm bẩm nói: "A phụ nói gì thế, lúc người đi Thanh Châu con đã sắp ra khỏi Ti Lệ rồi. Chẳng lẽ trước khi người và a mẫu thành hôn không có lúc phải chia lìa khổ sở sao? Chẳng lẽ ngoại tổ phụ chưa bao giờ làm khó người sao? Người không thể đặt mình vào hoàn cảnh của con mà suy nghĩ một chút sao?"
Trình Thủy ho khụ khụ mấy tiếng, thầm nghĩ: Đúng là không có thật.
Hắn từ một người ngưỡng mộ vốn không quen thân lắm của tiểu thư Tiêu gia thăng cấp thành trượng phu, thời gian tổng cộng còn chưa tới năm ngày, trong đó có ba ngày là giúp đỡ an táng nhạc phụ tương lai Tiêu thái công, tình cảm phu thê tất nhiên đều là sau khi ở chung mới có.
Trình Thủy ngó mắt nhìn về thê tử đang ở trước đoàn xe phía xa, xụ mặt nói; "Thu đầu vào đi, thành thật ngồi yên trong đó!". Cái gì mà "đặt mình vào hoàn cảnh mà suy nghĩ"?! Ghét nhất mấy đôi nhỏ trước khi cưới mà yêu đương lưu luyến! Lúc ấy hắn ở trước mặt Tiêu thị cẩn trọng dè dặt, chỉ sợ một lúc nào đó nàng đột nhiên muốn từ hôn.
Xe chạy thêm một canh giờ, cổng Khai Dương phía nam đô thành đã ở ngay trước mặt. Trên thành lâu có bốn tòa tháp to lớn cao ngất, chìm trong sắc trời u ám, trong đêm tối tựa như bốn đầu mãnh thú đang giương nanh múa vuốt nhìn xuống dưới thành.
Trình Thủy và Tiêu phu nhân vốn muốn tiến lên đưa giấy thông hành cho tiểu tướng thủ thành, lại thấy cửa lớn màu son đang đóng chặt, sau đầu tường thành lờ mờ hiện ra mũi tên sắc nhọn, phía trên có mấy chậu lửa bốc cháy thật lớn.
Tiêu phu nhân nói: "Tình hình không đúng!"
Trình Thủy kêu gia đinh tiến lên gọi cửa, cửa thành vẫn đóng chặt không mở, chỉ có một giọng nói ngạo mạn chậm rãi truyền từ trên xuống: "Ồ, thì ra là Trình tướng quân. Hiện giờ cổng thành đang giới nghiêm, không thể ra vào. Tiểu nhân cả gan mời Trình tướng quân tạm nghỉ ở biệt trang ngoài thành, đợi đến ngày mai là ổn rồi."
Trình Thủy tức giận, lớn tiếng nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Ta phụng chỉ trở về đô thành, chẳng lẽ cũng không thể vào?"
Giọng nói trên đầu tường tiếp tục vang lên: "Tướng quân chớ làm khó tiểu nhân, quan trên đã nghiêm lệnh như thế!"
Trình Thủy siết chặt bàn tay, giận dữ một hồi rồi lập tức bình tĩnh lại, nói khẽ với thê tử: "Từ trước đến nay đóng cổng thành phần lớn là để bắt người, cho vào nhưng không cho ra. Huống chi chúng ta chỉ có mấy người thế này, vào thành thì làm được gì đâu? Chẳng lẽ cho rằng chúng ta có mật thám trà trộn, cũng đâu phải là hai quân khai chiến! Hừ, chẳng qua là thấy ta xuất thân hàn vi, quan vị không cao, kinh thường cũng chả làm sao. Nếu đối lại là Vạn gia huynh trưởng đứng ở đây, xem bọn họ có mở cổng thành hay không!"
Tiêu phu nhân giục ngựa đi qua, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng dày rộng của trượng phu, dứt khoát nói: "Tội gì phải tức giận, chúng ta tới biệt trang nghỉ tạm là được rồi." Trình Thủy gật đầu. Tức giận thì tức giận, hắn sẽ không làm loại chuyện như cứng rắn xông vào cổng thành.
Sau đó phu thê hai người hạ lệnh cho đoàn xe quay đầu, đi về phía biệt trang ngoài thành. Sau khi biết chuyện, Thiếu Thương cũng rất buồn bực, thầm nghĩ liệu có phải tất cả cửa thành đều giới nghiêm, không biết Lâu Nghiêu có vào được không. Ai ngờ đoàn xe còn chưa đi được mấy bước, chợt nghe phía sau vang lên tiếng "két" nhỏ, cửa thành lại được mở ra.
Sau đó, từ trong cánh cổng tò vò tối đen như động mãnh thú, một đội kỵ binh giáp nhẹ nhanh chóng lao ra, đầu ngựa vươn cao, giáp trụ sáng loáng, tiếng ngựa phi nước đại chạy tới như hổ lang rít gào.
Một đội mấy trăm kỵ binh giống như lợi kiếm tuốt khỏi vỏ, đột nhiên xẹt qua cửa thành yên tĩnh, nhanh chóng lướt qua đội xe Trình gia.
Lúc này trong nhóm kỵ binh dường như có ai đó hô lên một tiếng "Hình như là đội xe nhà Trình giáo úy", vị tướng quân đi đầu được vây quanh bởi một hàng dài thị vệ đột ngột ghìm cương ngựa, quay đầu nhìn về phía đoàn xe Trình gia. Mấy trăm kỵ binh phía sau hắn cũng theo chủ soái quay đầu như nước chảy mây trôi.
Phu thê Trình Thủy vốn còn đang buồn bực, vừa trông thấy cảnh này lập tức bị dọa sợ. Vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong khoảnh khắc, vị tướng lĩnh trẻ tuổi khoác chiếc áo choàng xám tro thêu chỉ bạc đã thúc ngựa đến đây. Trình Thủy thấy rõ mặt người tới, ngơ ngác chắp tay nói: "Lăng... đại nhân..." Tuy tuổi đời người này còn trẻ nhưng trên người đã mang rất nhiều chức quan, trong giây lát hắn không biết nên xưng hô thế nào.
Lăng Bất Nghi chắp tay đáp lại: "Trình giáo úy!"
Trình Thủy nghẹn lời.
Hắn và Lăng Bất Nghi cũng từng gặp mặt, nhưng trước nay chưa nói chuyện lần nào, cũng không có giao tình gì. Đang định hỏi han hai câu cho qua, đã thấy Lăng Bất Nghi trực tiếp cưỡi ngựa đi về phía xe sau lưng mình. Hắn và Tiêu phu nhân đều sửng sốt, vội vàng đi theo.
Lăng Bất Nghi liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc xe diêu nhỏ màu đỏ vàng, cưỡi ngựa đến bên cạnh, nhẹ giọng gọi: "Thiếu Thương, Thiếu Thương, ngươi ở bên trong sao?"
Thiếu Thương đang ủ dột ngồi trong xe, nghe thấy giọng nói quen thuộc, nàng vội vàng vén rèm, ngảng đầu nhìn lên, chỉ thấy vị tướng quân tuổi trẻ mỹ mạo cưỡi một con tuấn mã cao lớn, khuôn mặt trắng nõn như ngọc thạch, ánh mắt tươi sáng tựa hổ phách.
"Lăng đại nhân, sao ngài cũng ở đây?!" Nàng vui vẻ nói, lại trông thấy xung quanh đoàn xe Trình gia có mấy trăm kỵ binh giáp nhẹ, hàng mày nhỏ khẽ nhíu lại: "Ngài lại muốn đi tróc nã phạm nhân sao? Vết thương trên vai đã tốt hơn chưa?"
Lăng Bất Nghi nhìn xuống nữ hài, ý cười mềm mại hiện trên khóe môi: "Tất cả đều ổn rồi, còn phải cảm ơn ngươi ngày đó đã rút tiễn."
Lúc này, phu thê Trình Thủy đã cưỡi ngựa đi tới.
"Niệu... Thiếu Thương, con quen Lăng đại nhân sao?" Đồng chí lão Trình cũng không biết tại sao tiếng cười của mình lại khô khốc như vậy, hắn nhìn sắc mặt thê tử, cảm thấy còn không bằng nụ cười gượng gạo của mình ấy chứ.
Nữ nhi ngốc nhà hắn nở nụ cười vừa hồn nhiên vừa ngây thơ: "A phụ không biết đâu, Lăng đại nhân có ân cứu mạng với con và thúc mẫu đó! Hơn nữa, hơn nữa, Lăng đại nhân và Lâu gia cũng có quan hệ bằng hữu thân thiết. A Nghiêu nói ngài ấy giống như huynh trưởng của huynh ấy vậy."
Nụ cười của Lăng Bất Nghi nhạt đi vài phần: "Sắc mặt ngươi không tốt, có phải lại ngã bệnh rồi không?" Dưới bầu trời u ám, sắc mặt nữ hài tái nhợt, tinh thần có chút uể oải, giống như một nụ hoa nhỏ rũ xuống, ỉu xìu héo hon.
Trình Thủy ở bên cạnh rất muốn nói, thực ra nữ nhi nhà hắn trời sinh đã có dáng vẻ này, chỉ cần con bé