Ùng…..
oàng…..
Sấm chớp nổ râm ran như muốn xé rách không gian.
Thiên không Hà Dương trấn đang cao xanh vòi vọi bỗng phát sinh dị tượng, Mây đen vần vũ không biết từ đâu kéo về bao trùm cả tiểu trấn, trong mây còn ẩn hiện những lằn chớp nhá lên liên hồi.
Mây đen mỗi lúc một bành trướng, nó nhanh chóng bao phủ toàn bộ tiểu trấn nhỏ bé và những vũng lân cận.
Chúng nhân trong trấn đã lục tục đóng cửa hàng quán, thu dọn nông phẩm đang phơi phóng đề phòng cơn mưa lớn sắp đổ xuống, vài vị khách vãng lai trên đường cũng nháo nhác tìm nơi trú mưa.
Mưa bắt đầu rơi, hạt mưa mỗi lúc một nặng quện vào gió xoáy khiến một mảng không gian tiểu trấn trở nên trắng xóa mờ ảo.
Lác đác vài tiểu tử ở trần nhao nhao chạy ra ngoài hiên nhà hoặc quan lộ trêu đùa nô giỡn dưới cơn mưa.
Đàm lão từ trong tiệm rèn ngó ra ngoài trời nghe ngóng rồi chép miệng than thở:
- Ai da! Lão thiên thật là khéo trêu ngươi quá đi, lô hàng kia chắc ko làm xong trong hôm nay rồi.
Lão vừa dứt câu, bỗng đâu một hài tử non nớt tầm 5 – 6 tuổi lách qua hông của lão, tiểu hài ngẩn lên nhìn mây đen vần vũ với đôi mắt thập phần tò mò cùng tia ranh mãnh.
Đàm lão cũng lười quản đứa trẻ mà lẩm bẩm đi vào trong tiệm.
Nam hài nấn ná ngó thiên tượng kỳ vĩ chốc lát rồi chạy theo lão vào trong, nó chạy đến kéo tay lão nũng nịu:
- Cha….! Cha cho hài nhi ra ngoài tắm mưa nhé, con vừa thấy bọn Tôn Đầu đang tắm mưa.
- Hôm nay thì không.
Con và nhị ca phải giúp ta làm xong lô hàng nhận của Trương lò mổ đã.
Đàm lão cứng rắn từ chối.
Tiểu hài mắt nhìn ra màn mưa trắng xóa tỏ vẻ tiếc nối, nó xịu mặt vùng vằng đi vào phía trong.
Đàm lão đang độ ngũ tuần, râu tóc đã chuyển sang màu muối tiêu nhưng thân thể vẫn tráng kiện rắn chắc như tráng niên tam tuần.
Lão trưởng quản một tiệm rèn nhỏ trong trấn, sinh ý tiệm rèn cũng khá bởi tao nghệ của lão rất cao.
Ngoài việc chế tác những công cụ nông nghiệp trong trấn, đôi khi Sai Nha trong tòa thành lân cận cũng đặt hàng của lão vài món binh khí phòng thân.
Mỗi lần chế tác đao, thương, kiếm, kích…..
cho đám quan binh trên huyện, Đàm thường thu về một khoản cũng kha khá.
Tuy nhiên, Đàm không phải người sinh sống trong trấn, lão sống ở thôn Vĩnh Xuân cách Hà Dương trấn mười dặm.
Đàm lão có tổng cộng bôn người con; Trưởng nam Đàm Trung đã lập gia thất cách đây mười năm và sinh sống cùng thê tử trong Chiêu Dương thành cách trấn tám dặm.
Gã con thứ Đàm Nghĩa 17 tuổi đang phụ việc cho lão ở tiệm rèn, gã này ham chơi lêu lổng với một số thanh niên bất hảo trong trấn khiến Đàm mỗi khi nghĩ đến là lại muốn nổi cơn tanh bành.
Người con thứ ba là nữ, 13 tuổi tên Đàm Thanh Mai.
Cuối cùng là bé trai lanh lợi tên Đàm Phi, năm nay vừa tròn 6 tuổi.
Sở dĩ Đàm mang theo đứa con trai út mới 6 tuổi vào trấn hằng ngày vì muốn cậu bé học nghề gia truyền của lão để nối nghiệp tổ tông.
Đàm lão đứng trước lò rèn sâu trong tiệm nhìn đống than hồng đang ủ trên hỏa lò bất giác thở dài.
Lúc này mới đang giờ tỵ mà trời đất hôn ám, mưa xối xả, nếu có khai lò thì sản phẩm cũng không đc hoàn hảo.
Lô hàng này là bộ dao mổ lợn do Trương Lò Mổ trên huyện tự mình đặt lão.
Thời tiết xấu sẽ ảnh hưởng nhiều đến việc điều chỉnh ngọn lửa, thật sự không tốt.
Trương Lò Mổ là em rể của Huyện Lệnh đại nhân trong thành nên Đàm không muốn giao cho hắn những sản phẩm kém chất lượng, đây là đạo đức nghề nghiệp, là nguồn sinh ý lâu dài.
Lão đảo mắt nhìn chung quanh, Đàm Phi đứng gần lão nhưng ánh mắt vẫn láo liên trông ra màn mưa phía cửa tiệm.
Gã con thứ thì ngồi vắt chân lên bàn trà, đang chăm chú vuốt ve một chuôi đoản kiếm ra vẻ ta đây cao thâm mạt trắc.
Nhìn gã con thứ rất không vừa mắt, lão chỉ muốn phát tiết ngay vào cái bản mặt bướng bỉnh của gã.
Bầu trời tối tăm bỗng nhá lên sáng lòa, sau vài nhịp thở thì tiếng sấm nổ rền vang khiến tâm phế Đàm trấn động.
Cậu út Đàm Phi không biết từ lúc nào đã ép thân thể sát vào chân lão, bàn tay nhỏ bụ bẫm tóm lấy bàn tay thô ráp của Đàm.
Đàm lão vỗ vỗ nhẹ đầu đứa con út trấn an.
Ùng…..Oàng…..
Một tia sét đinh tai nhức óc từ thiên không đánh nát ống khói trên nóc nhà, Đàm lão cảm giác như không khí chung quanh bị bóp nghẹt không thể hô hấp.
Đàm Phi càng ôm chặt chân phụ thân nó, Đàm Nghĩa bị tiếng sét và tiếng ngói vỡ làm cho khinh hoảng lăn từ trên bàn trà xuống đất.
Hắn đang lồm cồm bò dậy chợt nghe tiếng xèo xèo phát ra từ ống khói hỏa lò, Đàm lão cũng phát hiện dị trạng này.
Ba cha con Đàm gia còn chưa kịp định thần bỗng từ trong miệng lò lăn ra một viên cầu trắng lòa to cỡ mắt trâu, được bao quanh bởi các tia lôi điện mảnh mai vằn vện.
Viên cầu phát ra tiếng xèo xèo như rán mỡ làm da đầu Đàm lão tê dại.
Đàm lão kinh hoàng tột độ chỉ kịp hét lên:
- Sét Hòn…Chạy…..
Nhưng đã muộn, viên cầu lập tức bạo phát quang mang nổ như sấm rền chỉ cách ba cha con Đàm gia khoảng hơn một trượng ( theo cách tính của ng bắc bộ VN 1 trượng = 4m).
Đàm lão chỉ kịp ôm Đàm Phi vào lòng và xoay cái lưng to bản của lão về phía chùm sáng bạo phát, Đàm Nghĩa nhanh trí lao vào gầm bàn kéo đổ mặt bàn để tạo thành tấm lá chắn.
Không gian chung quanh lò rèn là 1 mảng sáng lòa xen lẫn những tia lôi điện như sợi chỉ ngoằn nghèo tán loạn.
Ngoài trời mưa đã tạnh, mây đen cũng phiêu tán và bầu trời trên tiểu trấn lại cao xanh vòi vọi.
Đàm Nghĩa tỉnh dậy đầu tiên, đầu óc gã trống rỗng, toàn thân đau nhức đến cực điểm, bất giác thấy nghèn nghẹn nơi yết hầu khiến hắn há miệng ói ra một ngụm máu bầm.
Gã lảo đảo đứng dậy lê đến chỗ phụ thân đang nằm co quắp cạnh góc tường, y phục trên thân Đàm lão cháy xém rách mướp, râu tóc vài chỗ đã bị cháy xém soăn tít.
Đàm Nghĩa đến bên phụ thân lay lay tấm thân nặng nề của lão, trên khóe miệng Đàm lão còn vương sợi máu, lão từ từ mở mắt ra.
Đàm lão ngồi dậy lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo, mặc dù bộ dáng rất thê thảm nhưng lão không mấy bận tâm, hai tay rắn chắc nâng đứa con út Đàm Phi từ trong lòng ra xem xét.
Đàm Phi hai mắt nhắm nghiền, máu tười rỉ ra từ lỗ mũi và khóe miệng khiến Đàm lão phát hoảng.
Bất quá, lão cảm nhận hơi thở của con lão vẫn đang phập phồng đều đặn.
Lão cũng chỉ suy nghĩ được là tính mạng ba cha con lão vẫn được bảo toàn.
Tình cảnh trong lò rèn lúc này khá bừa bộn, vữa trên tường bong ra từng mảng nám đen, một góc lò rèn đã sụp đổ hoàn toàn nhìn rõ cả bầu trời.
Kiểm tra thân thể của Đàm lão và Đàm Nghĩa miễn cưỡng có thể coi là là nội thương, tuy nhiên hai cha con đều bị bỏng khá nặng, nhất là mảng lưng của Đàm lão giờ đây đã phồng rộp do trực tiếp hứng chịu sức công phá từ vụ nổ.
Đàm Nghĩa qua cơn phong hiểm dường như đã lấy lại được sự bình tĩnh, gã chợt thốt lên:
- Cha! Mạng lớn a.
Dân chúng quanh đó cũng lục tục kéo đến hỏi thăm và giúp đỡ cha con Đàm dọn dẹp đống đổ nát.
Ai cũng tấm tắc khen mấy cha con nhà lão mệnh lớn, sét đánh không chết.
Tại một phiến không gian kỳ dị.
Một bạch phát lão giả đang ngồi nhập định gữa trung tâm tòa tế đàn mang phong cách cổ xưa, đôi mắt lão bỗng mở lớn ẩn ẩn những tia ngân quan thập phần quỷ dị, miệng lão lẩm nhẩm những câu tối nghĩa chắc chỉ mình lão hiểu.
Không gian cạnh lão bỗng xuất hiện tia ba động, khoảng không trước mặt lão chợt lăn tăn như sóng nước từ từ mở ra một