Quán Vụ Trận mở ra một thông đạo, Đàm từ trong đi ra, cung kính hướng về chiếc bóng mờ mờ đang đứng trước màn sương khói:
- Bái kiến sư tổ!
Nói rồi gã đứng gọn qua một bên, làm ra bộ dáng nhường đường.
Đỗ Bá Thành đứng đó chỉ như một cái bóng không hơn, nếu phàm nhân lỡ nhìn thấy chắc cũng phải hú hét vài câu vì sợ mất mật.
Hắn phất tay miễn lễ, chiếc bóng mờ ảo huyền phù di chuyển vào trong động phủ.
Đỗ sư tổ ngồi một bên bàn đá, lúc này hình dáng đã ngưng thành thực thể, hắn nhịp ba ngón tay lên mặt bàn nhìn Đàm cười tủm:
- Vốn định mời ngươi vào cấm địa Vân Long Đàm một chuyến, nhưng có lẽ sẽ làm kinh động đến vài tên ‘thám báo’ của phe đối địch.
Tốt nhất là ta nên xuất hiện ở đây.
Đàm khiêm cung đứng một bên hầu chuyện, bộ dáng rất lễ độ:
- Vâng thưa sư tổ! Cứ theo cung cách của người.
- Những thông tin trong Sơn Hải Đồ ta đã tổng hợp từ một số môn hạ, và tiểu tử ngươi dường như đã làm rất tốt nhiệm vụ ta giao phó!? - Bá Thành nhìn thẳng vào mắt Đàm mà tán dương.
Đàm gãi đầu bối rối:
- Cũng do may mắn thưa sư tổ! Mạng nhỏ của đê tử mấy lần suýt để lại trong đó rồi.
Bá Thành phì cười:
- Đã nói may mắn là một dạng năng lực, hắc… Mà có vẻ tiểu tử ngươi đang kể công?
Đàm không nói gì, chỉ đứng đó với bộ dạng lúng túng và nụ cười chất phác.
Đỗ sư tổ bỗng trở nên nghiêm nghị:
- Đám tiểu tử sống sót đi ra đều khẳng định ngươi đánh chết một tên Đại Linh Sư, chuyện này bắt buộc phải giải thích cho đầy đủ.
Có những việc không thể nào khiên cưỡng mà dấu diếm được, đứng trước một lão quái vật Thiên Sư lọc lõi như Đỗ Bá Thành, tốt nhất nên thành thành thật thật, Đàm Phi vội lấy ra tấm ngọc bài thân phận của Lưu Hạo, tiếp nữa là chương phù lục màu tía kỳ dị, hai tay dâng lên cho họ Đỗ:
- Đúng là một lão tiền bối Đại Linh Sư không sai, đệ tử quả không phải đối thủ của lão.
Cũng may còn có tên Tùng Vân làm lá chắn, khiến lão kiêng kị ném chuột sợ vỡ đồ.
Rồi lúc tưởng chừng sắp mất mạng, bất giác lột được tấm phù này trên lưng lão, khiến lão nhận ‘Lôi Phạt’, tử vong đương trường.
Đỗ Bá Thành lật qua lật lại chương phù lục, mắt đảo qua đảo lại nhìn Đàm Phi.
Vẻ mặt tuy có chút đa nghi, tựa như chưa hoàn toàn tin tưởng gã tiểu tử mặt sẹo lắm, cũng không có chất vấn gì thêm.
Hắn không có giải thích cái gì dài dòng, chỉ hời hợt một câu:
- Những thứ này ngươi không nên cất giữ, tạm thời để chỗ lão phu đi.
Đàm gật đầu tuân lệnh, gã vẫn thể hiện chút tò mò:
- Đệ tử muốn biết phù lục đó có tên là gì? Chỉ vậy thôi!
- Di Thần Hoán Pháp Phù, tuy là phù lục đỉnh cấp nhưng đã tiệm cận Phù Bảo rồi.
Đàm Phi nghe như có tiếng sấm động bên tai.
Phù Bảo là cái gì chứ? Nó tương đương với vũ khí cấp Linh Bảo rồi, còn trên cả Pháp Bảo một bậc.
Vân Lam Giới chia cấp độ pháp khí thành bốn bậc;
Pháp Khí.
Pháp Bảo.
Linh Bảo.
Thông Thiên Linh Bảo
Riêng Thông Thiên Linh Bảo chỉ xuất hiện trong truyền thuyết dưới tay của Thông Thiên Chân Nhân - Đàm Đình Thông.
Phù lục cũng được chia thành mấy loại như sau;
Phù Lục hạ phẩm, phù này dành cho đám phàm nhân thầy bùa, thầy cúng hoặc thầy phong thủy sử dụng.
Phù Lục thượng phẩm tương đương pháp khí của tu sĩ.
Phù Lục cực phẩm tương đương vũ khí Pháp Bảo.
Giống như hai chương màu đỏ tía Đẩu Đẩu Phù và Tử Lôi Phù của Hồ Thanh Hà Thiên Vân Cốc sử dụng.
Phù Bảo tương đương vũ khí cấp Linh Bảo.
Từ cổ chí kim chưa có một tu sĩ nào chế ra được phù có phẩm giai cao hơn Phù Bảo.
Nó là tồn tại đỉnh cấp của giới này rồi.
Đàm Phi đớp đớp vài ngụm lương khí, không biết là do tiếc rẻ hay bị choáng ngợp trước thông tin từ Đỗ Bá Thành.
Bá Thành thấy hành vi cưỡng đoạt chương phù lục của mình có vẻ hơi lố, hắn liền ném cho Đàm một chương phù lục màu đỏ tía khác.
Đàm nhận lấy đưa lên nhìn qua, chỉ thấy trên bề mặt lít nhít phù văn, linh văn, chính giữa có hàng chữ tuy hơi khó đọc nhưng vẫn có thể nhận ra ‘Đẩu Đẩu Phù’.
Gã mừng húm, ôm quyền bái tạ Đỗ sư tổ rồi cất chương phù lục vào không gian giới chỉ.
Bá Thành dường như cảm thấy hành vi ‘đê tiện’ của mình vẫn chưa được thỏa đáng, hắn nói:
- Tịch thu đồ của tiểu bối là hành vi không tốt, nhưng ngươi giữ mấy thứ đó cũng không ích gì, ta còn một số việc cần sử dụng đến chúng.
Để khỏi ủy khuất cho tiểu tử ngươi, và cũng là trả công ngươi thực hiện nhiệm vụ bí mật ta giao phó, ngươi có thể yêu cầu ta một việc, hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi nói ra yêu cầu.
Nói rồi Đỗ Bá Thành ngồi nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi Đàm tính toán.
Đàm suy nghĩ một hồi, sau đó gã lên tiếng:
- Đệ tử yêu cầu ba khỏa Trúc Cơ Đan.
Và còn một việc nữa, đệ tử muốn ly khai tông môn một thời gian, trở về cố hương thăm gia quyến.
Sư tổ ngài biết đấy, đệ tử đã kết oán rất sâu với Ngọc Hư Cung, ai biết được một ngày nào đó họ sẽ thẳng tay tru diệt toàn gia Đàm thị.
Đỗ Bá Thành bình thản:
- Chỉ có ba khỏa Trúc Cơ thôi sao?
- Vâng thưa sư tổ! Đệ tử chỉ cần có vậy.
- Đàm tỏ ra rất nghiêm túc.
- Tiểu tử giở trò công phu sư tử ngoạm quá đi! Một khỏa đã là khó lắm rồi, ngươi đòi hỏi hẳn ba khỏa, người Việt Quốc ai cũng thế ư?
Đàm đỏ mặt lặng thinh.
Đỗ sư tổ lại nói tiếp:
- Gia quyến Đàm thị ta đã có an bài trước khi ngươi đi Câu Lai Đế Quốc.
Thời gian này tốt nhất ngươi nên an phận trong tông, chớ có chạy lung tung mà mang họa.
Còn về Trúc Cơ Đan, vài hôm nữa sẽ có người mang đến tận cửa.
Đàm Phi vội vàng quỳ một gối, hữu thủ đặt lên ngực trái theo đúng phong cách Cô Thiên Đại Lục:
- Đại ân đại đức của sư tổ đệ tử vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.
Bá Thành bình thản đứng dậy, hai tay chắp sau lưng,