Linh chu bay đến điểm cực nam của Việt Quốc, đường bờ biển hiện ra với những rặng phi lao chạy dài, những ghềnh đá và bãi cát trắng đẹp mê hồn.
Từ không trung nhìn xuống, đám tu sĩ thấy cảnh ngư dân tấp nập ra khơi đánh bắt thủy hải sản, cuộc sống thật thanh bình yên ả.
Những ngư dân kia họ đâu có biết, ở ngoài xa khơi kia Hải Tộc đang đe dọa đến an nguy của nhân tộc, của gia đình họ.
Gạc Ma Đảo là một quần đảo lớn, nằm cách đất liền của lục địa hơn bốn ngàn hải lý, tương đương hai vạn dặm.
Ở khoảng cách này, thuyền đánh cá của ngư dân không thể đi xa như thế được.
Đây cũng là biên giới được phân định từ hàng vạn năm giữa nhân tộc và hải tộc trong vô biên hải.
Gạc Ma nhìn từ xa trông như một cánh diều, khum khum hình vòng cung với rất nhiều đảo lớn nhỏ tạo thành.
Đảo lớn chính giữa hiện đã mọc lên một tòa thành khổng lồ.
Từ chân thành cứ cách mười dặm lại nhô lên một cột trụ cao đến cả trăm trượng, tất cả đều được xây dựng từ đá giống như những ngọn hải đăng, trên đó lít nhít có tu sĩ đứng canh gác.
Rất rất nhiều những ngọn hải đăng như vậy nhô lên kéo dài đến khuất tầm mắt.
Đây chính là kết cấu của một đại pháp trận phòng ngự khổng lồ, phải nói là tài nguyên đắp vào đây có thể sánh ngang với việc xây dựng một tông môn cỡ trung.
Linh chu giảm tốc độ khi bay vào trong thành, môn hạ Tử Huyền lục tục đi xuống quảng trường lớn tại trung tâm.
Đàm đảo mắt đánh giá hoàn cảnh thực địa, tu sĩ đi lại rất nhiều, đủ loại đồng phục của các tông môn.
Mọi người ở đây ai cũng có thái độ khẩn trương, rất ít lời nói thừa, không khí vì vậy mà căng thẳng đến nghẹt thở.
Diệp Tử Hy dẫn đám tu sĩ trên thuyền đến dịch trạm khai báo danh tính, sau đó gã được sắp xếp ở tạm trong một sương phòng nhỏ đơn sơ, Khánh Tiên và Tiểu Ngọc cũng vậy.
Ngày hôm sau, Đinh Ngọc Diệp bỗng dưng xuất hiện, nữ tử này bản tính cương liệt hệt như Lâm Tiểu Ngọc nhưng nhí nhảnh hơn họ Lâm rất nhiều, chỉ khổ cho Khánh Tiên phải đứng ra bồi tiếp.
Đàm Phi ở lì trong sương phòng ôn dưỡng thần niệm, gã chỉ chạy ra chào hỏi xã giao Ngọc Diệp vài câu rồi lại trở về đả tọa.
Mỗi ngày lại có thêm rất nhiều tu sĩ trong đại lục được đưa đến, Gạc Ma Thành bỗng nhiên trở nên chật chội hơn bao giờ hết.
Ngày thứ năm.
Nhóm ba người Đàm Phi nhận được lệnh tập trung tại Dịch Trạm, họ được cấp phát vài cân lương khô và một tấm thẻ bài màu đen có đồ hình thất tinh.
Lệnh bài đại biểu cho thân phận tu sĩ thuộc liên minh thất tông, mặt sau còn có thông tin về tên họ và môn phái chủ quản.
Thẻ bài thân phận mới này đương nhiên để nhận dạng tu sĩ, lại là nơi tích trữ điểm công trạng trong chiến đấu.
Sau đó, dưới sự quản lý của một vị Đại Linh Sư Tử Huyền, ba người nhập bọn cùng một nhóm với hơn chục cái Thượng Linh Sư đồng môn rời khỏi Gạc Ma, đi tăng cường nhân thủ tại đảo Kỳ Vân cách Gạc Ma hai trăm dặm.
Qua tấm địa đồ lớn tại Dịch Trạm, Đàm có thể thấy Kỳ Vân Đảo là một trong ba đảo lớn tiền tiêu của quần đảo Gạc Ma.
Vậy là chiến sự chưa có nổ ra mà gã đã phải làm nhân vật pháo hôi nơi tuyến đầu.
Lúc chuẩn bị xuất phát, bất giác một Linh Chu vận tải cực lớn xuất hiện che rợp bầu trời, đại kỳ trên mũi thuyền bay phần phật trong gió ẩn hiện huy văn cự kiếm và đôi cánh bạc.
Tu sĩ trong dịch trạm thấy vậy không khỏi há hốc miệng, có kẻ thốt lên:
- Không phải linh chu của Thiên Kiếm Môn đây sao? Họ cùng với Ngọc Hư Cung trấn thủ mặt trận phía đông cơ mà!?
Sự xuất hiện của linh chu Thiên Kiếm Môn gây lên một hồi oanh động mãi không thôi.
Đàm cùng đoàn tu sĩ ngự khí rời khỏi dịch trạm bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.
Ánh mắt gã lạnh lùng tàn nhẫn đảo qua mạn thuyền lớn, Vô Tà đứng đó nhìn gã với ánh mắt vô cùng phức tạp, Đàm chỉ hừ lạnh rồi ngự không bay đi.
Kỳ Vân, Phong Ba và Đại Sa là ba đảo lớn tiền tiêu, ba đảo tạo thành thế chân vạc cách nhau không xa, là địa điểm thiết hạ cấm chế phòng ngự rất hữu hiệu, địa thế lại thủ chắc, dễ công.
Trên mỗi đảo đều được dựng lên những cột trụ lớn làm mắt trận, mỗi trụ đều có một tên Đại Linh Sư tọa trấn, Thượng Linh Sư bay qua bay lại cảnh vệ quanh đảo rất nghiêm mật.
Chưa kể lại có đến gần chục Linh Chu lớn neo đậu nơi hậu tuyến, có thể vận tải nhân lực và tài vật qua lại với Gạc Ma bất cứ lúc nào.
Cũng thật là ngẫu nhiên, râu ngô Nguyễn Lương lại đang tọa trấn trên chính đảo Kỳ Vân.
Sau khi trình diện lão, đám môn hạ được sắp xếp trong những động phủ tạm thời.
Nhiệm vụ Nguyễn Lương giao cho đám Thượng Linh Sư mới đến là kết thành đội gồm ba người, các đội luân phiên đi tuần tra cảnh giới trên biển, cự ly không quá ba mươi dặm.
Đương nhiên bộ ba đệ tử của Điền Khởi Nguyên sẽ ở chung một đội rồi.
Nhóm này nghiễm nhiên do Lâm sư tỷ phụ trách, ba người bọn họ thường xuyên phi hành trên mặt biển tuần tra, thi thoảng lại chạm mặt những nhóm tuần tra của hai đảo còn lại.
Trong một lần vô tình, Đàm bắt gặp Vô Tà oai lẫm đeo cự kiếm sau lưng đi tuần phòng.
Hiện giờ đã cùng một chiến tuyến, vậy nên thái độ của cả hai cũng không mấy căng thẳng.
Đàm lạnh lùng vô cảm gật đầu xã giao, Vô Tà khách khí ôm quyền thủ lễ với Khánh Tiên và Tiểu Ngọc.
Trong ánh mắt hắn thấp thoáng sự kiêng kỵ, có lẽ đả kích tại Ngọa Long Sơn Mạch đã làm Vô Tà thay đổi về tâm tính rất nhiều.
Ngày hôm nay, khi hừng đông vừa ló rạng, một tiếng cồng lớn vang vọng khắp vùng biển chung quanh Kỳ Vân Đảo.
Một chiếc linh chu khổng lồ từ phía Gạc Ma lầm lũi bay đến, theo sau là rất nhiều linh chu nhỏ hơn.
Trên các linh chu đã đầy ắp tu sĩ đủ mọi tầng lớp và tông môn.
Đỗ Bá Thành chắp tay sau lưng đứng tại mũi thuyền lớn, ánh mắt sâu thẳm hướng về nơi xa.
Cạnh lão còn có Diệp Kiếm, đại trưởng lão Thiên Kiếm Môn.
Hai vị lão tổ Hãm Không Đảo là Ngân Bình và Hoa Ánh.
Lấp ló chung quanh còn có thêm vài ba vị Thiên Sư của các gia tộc tu tiên cũng như tông môn lớn khác.
Những linh chu mới đến đều thuộc dạng