Sau khi hoàn thành việc gieo trồng Linh Mễ, Đàm Phi lại tế đao bay lượn lờ quanh ốc đảo thêm lần nữa, trên tay gã là Nhuận Hỏa Trùng Chúa đang nằm ngủ.
Ý đồ của gã rất rõ ràng, nơi đây rất nhiều chủng loại linh thảo, gã muốn cho trùng này nhận diện toàn bộ kỳ hoa dị thảo ở đây, hy vọng chúng có thể nhìn trúng một vài loại làm thức ăn, qua đó nuôi hy vọng biến Nhuận Hỏa Trùng thành thể thành thục.
Thật trớ trêu, trùng mẫu chẳng mảy may phản ứng trước mấy trăm loại linh thảo mọc đầy rẫy, có lẽ Nhuận Hỏa chỉ có hứng thú với đám côn trùng thiên địch như Lạc Hồ Điệp và Quỷ Kim Phong, hoặc Tiền Liên Thảo mà thôi.
Đang định bụng đưa Nhuận Hỏa Trùng Mẫu vào túi linh thú, bất giác cái đầu dữ tợn của nó ngóc lên, sáu con mắt nhỏ trong veo như sáu viên ngọc khảm trên trán chớp động, đồng thời thâm thần trùng mẫu có liên hệ với Đàm.
Gã nhíu mày ưu tư rồi khẽ quát:
- Lạc Hồ Điệp cấm không được phạm vào, tiểu quỷ ngươi chờ thêm một khoảng thời gian nữa, khi nào bầy ong quỷ kia thành hình, rồi ta sẽ cho các ngươi đánh chén no say!
Nói rồi không để cho trùng mẫu cơ hội ‘giãi bày’, Đàm vội tống khứ nó vào túi linh thú.
Qua trao đổi thông tin với trùng mẫu, thì ra nó đã cảm ứng được đàn Lạc Hồ Điệp.
Vậy là ấu trùng bướm ngũ sắc đã phá kén, Đàm vội vàng ngự đao quay trở lại Quỳnh Viên Sơn ở trên cao.
Quang cảnh trước mặt khiến Đàm phát hoảng, gã không thể tin vào mắt mình nữa.
Bầy Lạc Hồ Điệp đang dập dờn bay lượn quanh tòa phong đình tạo lên cảnh tượng vô cùng mỹ lệ.
Hài nữ ngủ say trong quang tráo không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, nàng ta có vẻ rất phấn khích chơi đùa cùng đàn bướm ngũ sắc.
Gã đang định cất cất tiếng cảnh báo về thứ hồng phấn do hồ điệp thả ra, thế nhưng bé gái có vẻ như chẳng mảy may chịu chút ảnh hưởng nào.
Nàng thoáng thấy bóng người lạ thì vội búng mình nhảy tót lên mái phong đình cười khanh khách:
- Đại thúc đến rồi ư? Ta đợi người lâu quá đi!
Đàm Phi lại được một phen hoảng loạn, gã lắp bắp:
- Người nói cái gì? Chờ ta!?
- Đúng thế…! Chủ nhân bảo ta ở đây đợi người.
- Tiểu hài nữ ngồi chống cằm trên mái đình dẩu mỏ.
Đàm không thể cảm ứng được chút khí tức nào từ bé gái, lại càng không thể đoán định được nàng có tu vi cảnh giới ra sao.
Lại còn có chủ nhân hạ lệnh cho nàng đợi gã nữa, hẳn là vị kia đã không còn ở đây, và bé gái này hiện đang chưởng quản phiến không gian này.
Gã vẫn mơ hồ hỏi han để tìm thêm chút manh mối:
- Chủ nhân của nàng là ai? Tại sao nhận ra ta? Và chờ ta để làm gì?
Tiểu hài nhíu mày tỏ vẻ không vui:
- Đại thúc hỏi lắm thế? Chủ nhân chỉ mệnh lệnh cho ta ở đây đợi người, sau đó hoàn thành một số sứ mệnh… chỉ vậy thôi! Còn chủ nhân là ai ta cũng không biết.
Đàm tiến về phong đình ngồi bên bàn đá ưu tư, khả năng bé gái kia đã bị chủ nhân nơi này phong ấn đi ký ức, hoặc giả nàng ta chỉ là một ‘khôi lỗi’ cao cấp.
Nhưng nhìn bộ dạng mười phần nhân loại với ngũ quan tinh xảo như thế kia, khẳng định không phải khôi lỗi rồi.
Nghĩ nát nước mà không tìm ra cách giải thích hợp lý, gã đành cho qua:
- Vậy ngươi tên là gì?
Bé gái từ mái đình nhảy tọt xuống mặt bàn đá cạnh Đàm, bàn tay xinh xắn mũm mĩm vỗ vỗ lên trán vài cái rồi có vẻ do dự:
- Ưm… Linh Đan!
Đàm Phi ngơ ngẩn nhìn vào gương mặt khả ái kia:
- Linh Đan…? Ngươi nói tên ngươi là Linh Đan?
- Đúng! Ta là Linh Đan.
- Bé gái trân trối dương cặp mắt to trong sáng nhìn lại gã.
Đàm phì cười trước vẻ ngây thơ của cô bé, gã đưa tay véo má nàng:
- Được rồi Linh Đan! Ta là Huyền Tử.
Linh Đan gạt tay Đàm ra, nàng bĩu môi cười ranh mãnh:
- Tên gì xấu hoắc!? chủ nhân kêu ta đợi đại thúc, vậy tên người chỉ có thể là Đại Thúc.
Đàm chỉ còn nước cắn lưỡi trước đả kích này, gã gật đầu xác nhận cái tên mới, tiện thể hỏi thêm:
- Vậy bây giờ ta cần phải làm gì?
- Đại thúc cứ tu luyện tùy ý, ta đi chơi đây…
Nói rồi Linh Đan cứ để chân trần mà ngự không bay xuống phía dưới đại địa, đàn bướm ngũ sắc hơn sáu mươi con dập dờn bay theo tựa như ‘quần điệp củng tiên’, cảnh tượng thập phần sinh động.
Mặc dù gã chính là chủ nhân của bầy Hồ Điệp, nhưng dường như bé gái kia có một sức hút ma mị đối với đàn bướm, chúng cứ thế bỏ qua gã mà dập dờn bay theo nữ hài tử.
Bầy Nhuận Hỏa Trùng nhộn nhạo trong túi linh thú, chúng chỉ trực xông ra cắn nuốt đàn hồ điệp, Đàm phải dùng đến biện pháp tâm thần cưỡng ép hung tính bầy trùng, chúng còn oanh động huyên náo một hồi mới chịu nằm yên.
Trong túi linh thú vẫn còn quả trứng kỳ dị ăn chia cùng Lan Ngọc.
Suốt quãng thời gian từ Ngọa Long Sơn Mạch trở về trong tông môn cho đến giờ, gã thường xuyên bận rộn nên không có an bài cho trứng này.
Vậy là Đàm thiết lập ngay Tụ Linh tiểu trận tại phong đình, kích phát trận pháp rồi đặt quả trứng vào đó.
Dù cho quả trứng kia có nở hay đã hỏng, gã cũng phải cấp cho nó chút công đạo bù đắp quãng thời gian nằm im lìm trong túi linh thú.
Tất nhiên là gã không quên nhỏ một giọt tinh huyết lên quả trứng, chính thức gieo ấn ký chủ nô vào đó, tạo mối liên hệ tâm thần tương liên cùng quả trứng kỳ lạ.
Linh Đan kia khẳng định là chìa khóa để rời khỏi phiến không quan này, thế nhưng gã vẫn chưa muốn rời đi, cứ hảo hảo tu hành trong này đề thăng tu vi, dù sao trong đây vẫn là nơi tu luyện lý tưởng nhất kể từ khi gã bước chân lên tiên lộ.
Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, Đàm thây kệ cô bé kia tự do do tự tại rong chơi cùng đàn bướm, gã bắt đầu tính đến kế hoạch tu luyện pháp lực, tiến tới bước đột phá cảnh giới Đại Linh Sư.
Gã đi đến hàng ghế dài sát lan can phong đình, cầm bình rượu Chử Xá lên lắc lắc, bên trong vẫn còn đến non nửa bình.
Thứ linh tửu này có nồng độ mạnh, lại ẩn chứa dược lực cực cao, cao hơn Tề Thái Tửu rất nhiều.
Mà đây có vẻ như không phải linh đơn diệu dược đề thăng tu vi, nó có công dụng kích phát việc hấp thu linh lực trong thiên địa, hỗ trợ rất tốt trong lúc phá cảnh.
Hồi tưởng lại thời điểm đột phá lên Yêu cấp ba, chính