‘Ùng… Oàng…’
“Ngao… u… u…”
Trường Thiệt ma vật cấp ba lãnh một cột tử lôi thô to trúng bả vai, cánh tay đứt lìa rơi khỏi cơ thể.
Nó rú lên đau đớn, thế nhưng ma khí trong cơ thể cuồn cuộn tuôn ra, ngay tức khắc tụ thành một cánh tay đầy móng vuốt mới.
Hai chi tước với bộ móng vuốt sắc lẹm vội vàng đào bới khoan thẳng xuống bùn nhão, cả khối thân thể kềnh càng vậy mà đã tiềm nhập vào lòng đất bỏ trốn.
Tuy sức mạnh và chiến kỹ của Trường Thiệt không bằng những ma vật cấp ba khác, nhưng bù lại, sức sống của nó rất dẻo dai, lại có khả năng địa hành trốn chạy cực tốt.
Đối với tu sĩ phổ thông hoặc ma tu thông thường, việc muốn thu thập Trường Thiệt là một vấn đề rất đau đầu.
Thế nhưng với Đàm Phi, một tên ma nhân hàng thật giá thật, lại có lực lượng thần niệm, ma niệm cực lớn, việc truy tung ma vật trong chính cái không gian đầy rẫy ma khí này lại là một chuyện đơn giản như lấy đồ trong túi.
Gã đảo mắt, miệng nhếch lên lạnh lẽo:
- Định trốn? Nhớ là trước kia mi đuổi giết ta mãi không thôi đấy…!
Đôi đồng tử của gã nhấp nháy chuyển sang màu tím quỷ dị, Tinh Thần Mục sử dụng ma pháp đã phát hiện ra con mồi sâu dưới đại địa.
Ma khí hội tụ dày đặc trên đầu Đàm Phi, Phiên Thiên Bạch Cốt Trảo xuất hiện, nhanh như thiểm điện đâm thẳng xuống bùn nhão, Đao Liệt Không cũng xoay tít lao theo.
‘Đao yếu kiến huyết’ sát chiêu truy tầm mục tiêu đã được triển ra.
‘Ầm…’
Bùn nhão dưới đầm lầy bắn tung tóe sau tiếng nổ, làm rung chuyển một vùng rộng lớn.
Thân ảnh Trường Thiệt co quắp trong đôi cốt thủ to lớn vấn vít ma văn, nó cố giãy giụa hòng thoát khỏi gọng kìm cứng rắn nhưng mọi nỗ lực đều bất thành.
Đôi cốt thủ là kết tinh từ ma khí, được Đàm Phi thi triển trong không gian đầy ma khí, thế nên cốt trảo lại càng có sức mạnh mang tính nghiền ép, một trảo đã nắm lấy cổ Trường Thiệt, trảo còn lại khóa cứng cẳng chân ma vật.
Tàn Đao xoay tít như mũi khoan tỏa ra xích mang đỏ thắm từ dưới lòng đất bắn vọt lên, đâm xuyên thân thể Trường Thiệt, xoắn nát bấy cơ nhục ma vật thành bùn nhão.
Tiện tay, Đàm thu lấy khối ma tinh tinh cấp ba quý giá.
Luận về giá trị, ma tinh lấy ra từ cơ thể ma vật cấp ba có giá trị lớn hơn nhiều so với yêu đan của thú và nguyên đan nhân loại.
Đàm Phi truy sát ma vật trong đầm lầy hắc ám dễ có đến gần chục ngày rồi, mục đích chính là thu hoạch Ma Tinh, và cũng để thiết lập lại trật tự ở đây, gã muốn khẳng định vị thế ‘lão đại’ tại trong phiến không gian đầy ma khí này.
Trước kia do phải trốn chạy hai đầu ma vật cấp ba truy sát, Đàm Phi không có thời gian tìm hiểu cặn kẽ phiến kết giới này.
Hóa ra diện tích tại đây chủ yếu là đầm lầy, vùng đồi núi nơi gã tiềm tu lại chính là nơi hẻo lánh nhất, rất ít có ma vật xuất hiện.
Chủng loại ma vật tại Hồng Nguyệt Giới cũng không mấy đa dạng, quanh đi quẩn lại chỉ có khoảng gần chục loài, loài nào cũng quái dị không thể tưởng tượng, chẳng có sách vở hay thư tịch nào tại Vân Lam Giới nói đến.
Thời gian tìm kiếm và tru sát ma vật đương nhiên là một trải nghiệm vô cùng hữu ích đối với Đàm Phi, qua đó gã đã đề cao được khả năng vận dụng ma lực trong chiến đấu, kết hợp nhuần nhuyễn các bộ ma pháp có trong tay, đây chẳng khác gì là ma luyện cả.
Ma cấp hai và ma cấp ba đều bị Đàm xuống tay rất lăng lệ ác liệt.
Trong quãng thời gian truy sát ma vật, gã rút ra một kết luận, chỉ có Ly Tử Thần Lôi mới đem đến hiệu quả khắc chế đám ma vật cấp cao ẩn nấp trong đầm lầy quỷ quái này.
Ma vật trong Hồng Nguyệt Giới đều chẳng thể vượt quá tu vi của sinh vật cấp ba, tương đương Đại Linh Sư nhân loại.
Pháp tắc giới này gần giống với Sơn Hải Đồ, tuy nhiên không có chuyện ma vật lợi dụng kẽ hở mà thoát khỏi ‘lôi phạt’ như trong không gian Sơn Hải.
Chính mắt gã chứng kiến một đầu Ma Oa cấp ba bị tử lôi đánh chết, hôi phi yên diệt, không có cơ hội phản kháng.
Đàm Phi đã thấy được ánh mắt hoảng loạn của Trường Thiệt trước lúc bị hành quyết, điều này khiến gã dâng lên một mối băn khoăn không hề nhẹ.
Ma vật trong phiến không gian Hồng Nguyệt này khác với ma vật tại Vân Lam Giới, chúng có cốt nhục, có linh trí, có bản năng sinh tồn của sinh vật.
Không phải là ma vật được sinh ra từ oán niệm, oán khí giống như Khủng Long Ma Cốt gã đã từng đụng độ tại Ưng Sầu Khê.
Còn một việc quan trọng cần giải quyết, mặc dù khá hung hiểm nhưng cũng phải thử một lần.
Nếu thành công, sức chiến đấu của gã sẽ tăng lên đáng kể.
Đàm nhắm mắt cảm ứng một hồi, đã phát hiện ra khí tức mờ nhạt của Quỷ Bức, dường như nó đang cố tình đợi gã, dẫn dụ gã vào hang ổ của nó.
Tuy nhiên gã đã có sự tính toán và trù bị kỹ lưỡng, bởi mục đích chính của chuyến đi này chính là hàng phục Quỷ Bức, biến nó thành công cụ chiến đấu sau này.
Xác định rõ phương hướng, thân thể gã hóa thành một vệt kinh hồng màu xám bay đi.
Quỷ Bức ngồi chễm chệ trên một thân cây mục ruỗng, bốn chung quanh đầy rẫy những thân cây chết khô khẳng khiu, đây là một cánh rừng chết giữa đầm lầy hắc ám.
Đã giao thủ một lần cùng nó, Đàm hiểu được dạng thực địa như này rất phù hợp với sở trường của Quỷ Bức, gã đứng trên không trung cười lạnh, gán cho ma vật dưới kia một cái tên do tự gã nghĩ ra:
- Ngươi chờ ta…? Nhìn vẻ mặt đau khổ bẩm sinh của ngươi, vậy gọi ngươi là Khốc Ly cho hợp cách!
Quỷ Bức tuy không biết tiếng nhân loại, nhưng nó là ma vật cấp ba, nhận thức đã ở một mức rất cao rồi, đương nhiên là nó hiểu Đàm Phi đang châm chọc nó.
Nó nghển cổ lên gầm gừ vài tiếng trầm đục, đôi mắt là hai điểm xích quang lập lòe đầy quỷ dị, ma khí từ bốn phương tám hướng dần hội tụ về quanh thân thể ma vật.
Rồi thân ảnh Quỷ Bức mờ dần đi, biến thành làn khói tan biến trong lớp lớp ma khí.
Ngay sau khi thân thể Quỷ Bức biến mất, đôi mắt Đàm Phi chớp động hai màu bích lục và tím nhạt.
Thân thể gã cũng tiêu thất trên không trung, kèm theo đó là những tiếng nổ lớn liên miên bất tuyệt.
‘Ầm… Ầm… Đùng… Đoàng…’
Những tia lôi điện màu tử kim giăng khắp một khoảng không rộng lớn trên