Tại hành cung của nhị hoàng tử.
Đại điện trống trơn chẳng có lấy một tên lính hầu, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
Thanh Ảnh Quân ngồi trước quan án viết lách gì đó, tiếng ngòi bút cọ trên lớp giấy da sột soạt sắc lạnh, có vẻ như nhị hoàng tử đã động nộ, uy áp tỏa ra trùng trùng khiến cả tòa đại điện tràn ngập sát ý.
Tứ lão tổ ngồi lọt thỏm giữa hàng ghế môn khách, những nếp nhăn trên trán và đuôi mắt tựa như càng hằn sâu thêm, nộ khí phát ra từ lão cũng chẳng kém là bao so với nhị hoàng tử.
Chợt Ảnh Quân lạnh lùng cất tiếng, phá đi sự im lặng đến đáng sợ trong điện:
- Thúc phụ đang làm khó bản cung, thứ cho ta không thể đáp ứng yêu cầu, mời tứ thúc thúc rời gót đi thôi!
Tứ lão tổ gằn từng tiếng:
- Chuyện nội đấu của ngươi và Thanh Tuyền ta không quản, nhưng đừng có lôi thêm Thanh Mẫn chị của ngươi vào vòng thị phi.
Nghe ta, đừng cố chấp, thế lực của đại ca thâm căn cố đế, bọn hắn không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Tốt nhất nên dừng lại, may ra còn bảo toàn mạng nhỏ.
- Hắc, hắc hắc… thúc phụ lấy tư cách gì ra ngăn cản bản cung đây? Chuyện của ta ta tự biết lượng sức, đại tỷ Thanh Mẫn cũng là tự nguyện, nàng ta chẳng phải trẻ nít không hiểu chuyện.
- Ảnh Quân cười mỉa mai chua chát
Khóe mắt tứ lão tổ giật giật, chứng tỏ nội tâm lão đang rất kích động:
- Hừm… lấy tư cách gì ư? Là lấy tư cách cha…
“Ầm”
Còn chưa để tứ lão tổ nói tròn câu, nhị hoàng tử vung hữu thủ vỗ xuống quan án khiến nó vỡ nát thành bột phấn, tả thủ giơ lên ra hiệu cho vị ‘thúc phụ’ trước mặt dừng lời:
- Tứ thúc xin tự trọng! Sau tất cả, người không đủ tư cách thốt ra những lời đó.
Tứ lão tổ vung tay tạo ra một tầng quang trão cách âm, mặc dù đại điện đã được thiết hạ cấm chế cách âm rất tốt rồi:
- Hai người là con ta, vĩnh viễn là nhi tử của ta, ta phải có trách nhiệm, chỉ vậy thôi!
Thanh Ảnh Quân không muốn tranh luận thêm nữa, hắn phất tay chắp sau đít bỏ vào trong hậu cung, bên tai tứ vương gia còn văng vẳng tiếng nói đầy phẫn hận:
- Ta và Thanh Mẫn phải gánh chịu bao tủi nhục, cơ cực, lúc đó lão ở đâu… ở đâu? Đừng bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt bản cung nữa…
Không gian đại điện lại trở về tĩnh lặng, tứ lão tổ đứng đó ngửa cổ cười gằn trong đau khổ.
…
Đàm Phi nằm trên chiếc bàn đá nơi đỉnh Vân Mộng Sơn theo tư thế cực kỳ cổ quái, song mục đã được sức đầy Địch Nhãn linh thủy, chúng mở lớn nhìn thẳng vào mặt trời không chớp, từng đoàn nhiệt lượng và các tia bức xạ từ mặt nhật thông qua đôi mắt, chạy trực tiếp vào ‘Quang Điểm’, để rồi từ đó phân phối đến nguyên đan, yêu đan và cả tiểu oa nhi Ngọc Hân trong đan điền.
Một hớp Vân Hương tửu tọng vào cổ họng, rồi tiếp đến là một khỏa Hạnh Huỳnh Đan.
Kiểu tu luyện quỷ quái này lại đem đến cho gã nhiều hiệu quả đáng kể.
Gã không có thời gian ngồi một chỗ cả năm để hấp nạp linh khí, quanh gã luôn là những công việc bộn bề, cắn nuốt đan dược để tăng tiến tu vi đương nhiên là giải pháp phù hợp nhất.
Cảm giác đôi mắt đã cay xè và bỏng rát, Đàm Phi đình chỉ tu luyện Vọng Nhật pháp, đứng dậy đi vài đường quyền như một thói quen.
Toái Giáp Công kết hợp Vô Vi Nam Quyền đã đạt đến độ lô hỏa thuần thanh, thân ảnh gã chỉ còn là cái bóng mờ với cặp quyền thủ gần như trong suốt.
Kình phong nổ ầm ầm kèm theo hỏa lãng đỏ thắm lan rộng một vùng, nhìn từ xa ai cũng ngỡ như đỉnh núi có đám cháy lớn.
Rồi chợt nhớ đến Lợi Thủy Hài mới có được, gã liền lấy ra trang bị cho bản thân.
Cảm giác thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, gã dậm chân một cái, thân ảnh hóa thành vệt kinh hồng phá không mà đi.
Tốc độ phi hành của gã vốn đã không thể xem thường, giờ lại được hỗ trợ bởi pháp khí phi hành này nữa, khó có sinh vật cấp ba nào bắt kịp gã.
Bay vài vòng trên không trung, cảm ứng được hơn bốn luồng khí tức đang đảo qua đảo lại quanh vùng biển này, Đàm không có làm ra điều gì quá phận, vệt kinh hồng lại tiếp tục lao xuống mặt biển xanh thẳm.
Lợi Thủy Hài ở dưới nước phát huy tối đa công dụng, Đàm Phi vận động, đi lại trong thủy giới như đi trên đất bằng, độn tốc còn nhanh hơn cả khi phi hành trên không trung.
Tác dụng của da Phi Thiên Xà thật thần kỳ, sau này nếu có cơ hội, dứt khoát phải liệp sát vài con làm nguyên liệu chế bảo.
Trở về động phủ trên Vân Mộng đảo, gã không có nghỉ ngơi mà bắt tay vào việc chế luyện pháp khí, chính xác là luyện chế lại Hoa Thiên Họa Kích cùng bảy cây đoản thương, trận nhãn Thất Tinh Diệt Yêu.
Ở trong hải vực này không phải là kế sách lâu dài, sớm muộn gì gã cũng phải tìm cơ hội rời đi.
Việc trở mặt cùng Thanh Giao tộc là điều khó tránh khỏi, chưa kể đến chuyện sẽ phải tranh tranh đấu đấu cùng hải yêu, hải thú.
Thất Tinh Diệt Yêu là một sự thay thế hợp lý cho Ly Địa Diệm Quang và Hỗn Diệu Ngũ Long vốn thuộc hỏa.
Hơn nữa, Thất Tinh Diệt Yêu có khả năng khắc chế yêu thú vô cùng hiệu quả.
Vậy nên việc chuyển sang sử dụng pháp trận này là một tính toán hoàn toàn đúng đắn.
Đối thủ của gã giờ đây không còn như trước nữa, tất thảy đều từ cấp ba trở lên, vì vậy mà vũ khí trang bị cũng phải nâng cấp để tiệm cận với cấp độ pháp bảo, chí ít cũng là pháp khí đỉnh cấp.
Có những pháp khí uy lực thì khả năng giải quyết đối thủ sẽ nhanh chóng và dễ dàng hơn, khả năng sinh tồn cũng tăng lên vài thành.
Mới vài ngày trước, tên sứ giả nửa người nửa bạch tuộc Chương Bật đến cầu kiến, mục đích chính là thu hồi lượng lớn Cố Tinh Linh Đan.
Ngoài ra, hắn còn truyền đạt lại ý tứ của nhị hoàng tử, mời