Trên đỉnh Vân Mộng Sơn.
Tứ lão tổ vẫn ngồi trên chiếc đôn san hô cạnh bàn đá như một thói quen, ánh mắt lướt qua ngũ công chúa với vẻ lạnh lùng vô cảm.
Thanh Vân gượng gạo vấn an vị thúc phụ đáng kính:
- Tứ thúc thúc! Người vẫn mạnh khỏe…
Tứ vương gật đầu đáp lễ có phần khách khí.
Hai người trao đổi xã giao vài câu qua lại, dường như giữa họ có một khoảng cách không hề nhỏ, chẳng giống với những kẻ có chung huyết thống.
Đàm Phi tằng hắng xua tan bầu không khí nặng nề:
- Đồ của tứ vương gia tiểu nhân đã hoàn thành! Lần này chưng cất rượu cho riêng ngài, vậy nên nồng độ có phần nhỉnh hơn những mẻ linh tửu trước kia, kính dâng ngài thưởng dụng!
Nói rồi Đàm Phi vẩy tay, hơn chục hũ sành lớn huyền phù về trước mặt tứ tổ, ước tính lượng Vân Hương tửu kia cũng phải đến hơn một trăm thăng, đủ để lão thỏa cơn ghiền trong một thời gian dài.
Tứ lão tổ rất bất ngờ với số lượng linh tửu mà Đàm Phi đưa ra, lão cách không mở niêm phong một hũ gần nhất, hương vị của rượu mạnh tỏa ra gay nồng, thoang thoảng mùi thơm đặc trưng mê đắm của Vân Hương không lẫn đi đâu được.
Lão nhăn mũi hít hít cảm thụ rồi bật cười sảng khoái:
- Tiểu tử ngươi vậy mà xảo nghệ thật cao, tâm ý cũng thập phần tinh tế, còn tăng cả nồng độ lên cho hợp khẩu vị bản vương.
Haha… ta thích!
Nói rồi tứ lão tổ thu cả đám hũ sành vào Ngọc Loa đeo bên hông, ném cho Đàm một túi trữ vật rồi vội vàng rời đi, nhanh như một cơn gió.
Thanh Vân đứng đó lặng nhìn mặt biển với ánh mắt vô cùng phức tạp, dù sao thì khả năng che dấu cảm xúc của Thuần Yêu cũng chẳng thể bằng được nhân loại, có lẽ phải tiến cảnh lên Nguyên Anh họ mới đạt được tầm lươn lẹo như nhân tộc.
Mà cũng chẳng thể bằng được nhân tộc, biểu hiện của tứ lão tổ vừa làm ra là một minh chứng rất cụ thể.
- Đam Săn huynh đã nhìn ra dị điểm trong mối quan hệ giữa ta và tứ thúc? - Ngũ công chúa nhìn về phía chân trời xa xăm truyền âm.
Đàm chỉ cười gượng gạo truyền âm trả lời qua loa:
- Đương nhiên thấy! Đó là chuyện của vương tộc, chẳng liên quan gì đến ta.
Ngũ công chúa có vẻ chẳng mấy quan tâm đến thái độ lạnh nhạt của Đàm, nàng ta lại tiếp tục mạch chuyện:
- Tứ thúc có một số khúc mắc với phụ vương.
Ở trong tộc, trừ khi có chuyện chính sự, còn lại họ chẳng bao giờ đối thoại.
Hai người vừa tản bộ xuống núi vừa chuyện qua lại, bất giác đã đi đến vùng vân vụ của pháp trận bảo vệ động phủ, Đàm Phi đưa ra chủ ý:
- Công chúa nàng nên dừng lại ở đây thôi! Sắp tới ta sẽ bế quan một đoạn thời gian để chế luyện Bàn Long đan, đây là lần đầu chế luyện chủng loại hung đan nên khả năng thất bại là rất cao, hẹn gặp lại nàng sau hai tuần trăng nữa!
Thanh Vân dường như còn nhiều chuyện muốn nói, thấy thái độ kiên quyết của gã mặt sẹo liền miễn cưỡng:
- Vậy cũng được, muội sẽ hộ pháp bên ngoài động phủ đợi tin tốt của Đam Săn huynh, chỉ là… chỉ là có chuyện muốn thương lượng cùng người…
Đàm Phi toan đi vào trong mê vụ, nghe vậy thì dừng lại nhìn thẳng Thanh Vân thể hiện sự tôn trọng:
- Là chuyện gì?!
Ngũ công chúa lưỡng lự chốc lát rồi thì thầm truyền âm:
- Hơn một năm nữa là đến thời điểm Đại Thạch Đảo mở ra kết giới, lần này Thánh Địa mở ra có ý nghĩa rất lớn đối với tam ca ca, bằng mọi giá ta và hắn phải đi một chuyến.
Mà Đại Thạch Đảo lại nằm ở trung tâm Vô Biên Hải, nơi giao hội giữa ba hải vực lớn là Thái Bình hải vực, Nam Định hải vực và Tây Ninh hải vực.
Lộ tuyến từ Hoàng Sa tới đó không những xa xôi vạn lý, lại là trên đường nguy hiểm trùng trùng.
Được sự đồng ý của phụ vương, huynh muội bọn ta cầu người bảo tiêu.
Lời đề nghị của ngũ công chúa đã khiến Đàm Phi động tâm, đây có thể là cơ hội để gã ly khai Thanh Giao, cũng có thể là rời khỏi Vô Biên Hải, ngần ngừ một hồi rồi Đàm đưa ra câu hỏi:
- Nhiệm vụ có vẻ khó khăn! Đổi lại ta được những gì?
- Ngoài thù lao ba vạn Tinh Thạch có thể quy đổi ra Mặc Kim, kết thúc nhiệm vụ huynh có thể tự ý rời khỏi Thanh Giao tộc mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
- Ngũ công chúa trả lời ngay lập tức.
Đề nghị của Thanh Vân đúng là có sức hấp dẫn không hề nhỏ, đây là đích xác là cơ hội để Đàm Phi ly khai Thanh Giao tộc.
Tuy nhiên, việc phải bảo tiêu cho tam thái tử đi xuyên qua ba cái hải vực quả thực sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Bối cảnh tại biển Vô Biên gã không có nắm rõ mười mươi, nhưng khẳng định sẽ phải đối đầu với rất nhiều cường giả và các thế lực thù địch.
Hải tộc bản tính hung hãn chẳng kém gì yêu tộc, một ánh mắt bất thiện, một câu nói chẳng lọt tai, tất cả đều có thể trở thành sinh tử chiến.
Cần phải có giao ước thật rõ ràng gã mới tiếp nhận nhiệm vụ này, gã nói:
- Được! Ta chấp nhận yêu cầu.
Nhưng cũng phải nói trước, nếu trên đường đi rủi có gặp nguy hiểm đến tính mạng, hoặc đụng độ tồn tại có cảnh giới cao hơn, tất cả nên dùng đến thủ đoạn bảo mạng mà trốn chạy, ngũ công chúa nàng thấy thế nào?
Nét mừng rỡ thoáng ẩn hiện trên khuôn mặt Thanh Vân, nàng khẳng định:
- Đó là lẽ đương nhiên, chỉ cần Đam Săn huynh hộ tống huynh muội chúng ta đến Đại Thạch mà không có tự ý rời đi.
Tỷ như gặp cường địch đe dọa đến tính mạng, chẳng thể chiếu cố được cho nhau, vậy thì mạng ai nấy giữ.
Đàm Phi gật đầu xác nhận, gã đòi hỏi thêm:
- Hoàn cảnh tại Vô Biên Hải tại hạ cũng chưa nắm rõ, vậy nàng có thể xuất ra chút ít thông tin về bối cảnh nơi đây?
Ngũ công chúa đã đạt được mục đích thì cười giảo hoạt, nàng lật tay lấy ra ba chiếc vỏ ốc bằng nắm tay chuyển cho Đàm:
- Trong đây có một số ghi chép về hoàn cảnh lịch sử