Đàm Phi được một tên môn nhân thay ca, trước khi rời đi gã còn thấy ánh mắt tò mò của tên này khi nhìn mình.
Chuyện va chạm với Ẻo Lả mấy ngày trước khiến tâm trạng gã rối bời, Nguyễn Lương xuất hiện không đúng lúc lại cuốn gã vào một tràng thị phi không đáng có.
Thời điểm này không phải lúc thích hợp để gây chú ý với môn nhân Tử Huyền, cơ sự đã đến nước này, muốn rút êm không phải chuyện gã làm được.
Gã đứng trước ban công tầng bảy, mắt nhìn về tòa núi xa xa thở dài.
Có tiếng bước chân đằng sau và một giọng nói trong trẻo như chuông ngọc:
- Ngươi là Đàm Phi?
Đàm Phi quay lại.
Bối rối, sững sờ, hoảng hốt… Là mị thuật?
Trước mắt gã là thiếu nữ xinh đẹp đứng một chỗ cùng Thành Tú hôm trước.
Giờ đây, nàng không còn vẻ lạnh lùng khinh bạc như lúc trước, thay vào đó là nét kiêu xa vô bỉ, ánh mắt trong trẻo đến thánh thiện, thần thái toát lên vẻ thanh cao quý phái.
Sau giây phút ngỡ ngàng, gã lấy lại sự bình tĩnh:
- Đúng vậy! Sư tỷ là….?
Lạnh lùng thiếu nữ bước tới bên lan can ngó ra ngoài, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Đàm:
- Ái Muội kể về ngươi rất nhiều, con bé thần tượng ngươi lắm đó.
Đàm Phi lờ mờ hình dung ‘Ái Muội’ trong miệng ngọc của nàng là ai, gã hỏi:
- Phải chăng sư tỷ đang nhắc đến Nhã Kỳ?
- Không sai.
– Thiếu nữ đáp lời.
Đàm phi trầm lặng, nhắm mắt hình dung lại hình ảnh cô bé xinh xắn dễ thương hơn bốn năm trước.
Những kỷ niệm ùa về, gã mỉm cười đầy ý vị.
Lạnh lùng thiếu nữ nói:
- Còn một điều ta muốn nhắc nhở ngươi.
- Mời sư tỷ! – Gã đáp lời.
Thiếu nữ trở nên nghiêm nghị:
- Tên ẻo lả Dương Tiểu Thiên là hạch tâm đệ tử cùng lứa với ngươi, hắn rất mạnh, đám đệ tử hạch tâm đấu với hắn đều phải ăn không ít đau khổ.
Vậy nên khi đối chiến, ngươi cần hết sức cẩn thận.
Đàm Phi tự tiếu phi tiếu:
- Hê Hê… hệt như đại tỉ dặn dò tiểu đệ, cảm ơn sư tỷ, ta tự có chừng mực.
- Ngươi mà xứng…bất quá vì mối quan hệ với Nhã Kỳ muội nên ta nhắc nhở chút thôi.
Bất chợt có người đi đến phía này, tiếng nói nam tử cất lên:
- Lan Ngọc muội!...!thì ra muội muội ở đây, làm ta tìm muốn chết.
Thành Tú tuấn lãng từ phía sau tiêu sái đi đến, ánh mắt si mê nhìn Lạnh Lùng thiếu nữ không chớp.
Đàm Phi cáo từ rời đi, để lại môt ánh mắt rất phức tạp chiếu vào bóng lưng gã…
Nhiệm vụ kết thúc, Đàm Phi lãnh thưởng rồi vội vã phản hồi động phủ.
Khuê Vân Phong
Dưới chân núi có một quảng trường lớn, đây là ‘Diễu Pháp Đường’, nơi diễn ra các cuộc ‘Luận Bàn’ của môn nhân Tử Huyền Môn.
Lúc này Diễu Pháp Đường khá đông, Nguyễn Lương ngồi sau một chiếc bàn cạnh Lôi Đài, bâu chung quanh lão có khoảng hơn ba mươi tên môn nhân đa phần là Thượng Linh Sư, đám môn hạ này đang tranh luận gay gắt văng cả nước miếng, họ đều là những con bạc khát nước của tông môn.
Nguyễn Lương đứng dậy ra hiệu mọi người yên lặng:
- Trật tự nào, trật tự…chuyện đâu có đó đừng ồn ào… Đàm Phi cửa Tả, Tiểu Phàm cửa Hữu, Tiểu Phàm thắng đặt ba ăn hai, Đàm Phi thắng đặt một ăn một, Tinh Thạch giới hạn 200…làm lẹ không Đội Giám Thị đến gây khó dễ.
Đàm Phi thu hồi Bạch Diệp Liên bước vào Diễu Pháp Đường, Tòa kiến trúc hình bầu dục với bốn chung quanh là khán đài dạng bậc thang, giữa quảng trường nổi lên sáu lôi đài xếp theo hình Quẻ Khôn.
Tòa Lôi Đài phía xa xa đã thấy một đám môn nhân lố nhố, trong đó có cả Lão Râu Ngô, chủ mưu trong cuộc thỉ thí vô nghĩa này.
Đàm thở ra một hơi, tiến về phía đó.
Đám môn hạ thấy Đàm Phi xuất hiện bắt đầu thì thầm nghị luận, một gã có vẻ nắm khá rõ thông tin:
- Tiểu tử này khi nhập môn bị coi là Phế Vật, vậy mà lại là kẻ rời Tàng Quân Phong đầu tiên, không phải dạng vừa đâu.
- Nhưng so với Hạch Tâm đệ tử mang Lôi Linh Căn thì còn một khoảng cách lớn, ta vẫn đi cửa Tiểu Phàm, ăn ít nhưng chắc.
…
…
Tiếng bàn luận rì rầm mãi không lắng xuống, Nguyễn Lương nhận kèo xong thì ngồi ghế nhắm mắt dưỡng thần, miệng lão điểm nụ cười nhẹ vô cùng gian xảo.
Đàm Phi đi đến bái chào Nguyễn Lương một cái rồi kinh thân bay lên một góc Lôi Đài ngồi dưỡng thần.
Lát sau, huynh đệ Dương Thị nghênh ngang đi đến, Ẻo lả Dương Tiểu Thiên hướng mọi người ôm quyền cười cười rồi cũng nhảy lên Lôi Đài đứng đối diện Đàm, miệng gã vương vất nụ cười chiến thắng.
Nguyễn Lương mở mắt đứng dậy đánh giá một hồi, thấy đã đông đủ, lão hô lớn:
- Được rồi, các ngươi nghe cho kỹ đây.
Tỉ thí chỉ trên góc độ luận bàn, không sử dụng sát chiêu đoạt mạng đối thủ, không bùa chú, đánh không lại đối phương có quyền chủ động nhận thua.
Bị đánh bay ra khỏi lôi đài coi như thua, bất phân thắng bại thì kẻ nào la hét nhiều hơn…thua.
Bắt đầu thôi!
Dứt lời lão cầm chiếc chuông nhỏ trên bàn rung lên báo hiệu trân đấu bắt đầu.
Đám môn nhân cũng lùi ra cách xa Lôi Đài một khoảng.
Trong tràng đấu, Tiểu Thiên lật tay phóng xuất một thanh phi kiếm màu bạc bắn thẳng về phía Đàm Phi, một tay hắn kết ấn chỉ lên trời.
Tiếng đùng đoàng nổ râm ran trên đầu hắn, một lằn sét trắng ngần, ngoằn nghèo bổ thẳng về phía Đàm.
Hắn ra chiêu rất nhanh, tạo ra hai mũi công kính lấy thế sét đánh hòng vùi dập Đàm Phi ngay từ đầu.
Đàm Phi phản ứng nhanh không kém, gã phất tay ngay khi Ẻo Lả phóng ra phi kiếm, Liệt Không Đao lập lòe hồng quang cực tốc bay ra theo quỹ tích vòng cung chém lên phi kiếm, theo sau Liệt Không Đao còn có thêm hai hỏa cầu nóng rực bắn thẳng về phía Ẻo Lả.
Tay còn lại của đàm kết ấn chỉ lên trời kết thành một tầng băng bích dày truy cản tia sét bổ xuống.
Tầng băng bích bị tia sét trấn nát vụn nhưng cũng tiêu thất không gây nguy hại cho Đàm, Tàn Đao chém lên thân phi kiếm khiến nó thay đổi quỹ đạo bay chếch đi, hai khối hỏa cầu đã lao đến gần thân thể Ẻo Lả, Đàm Phi cũng đã di chuyển trên sàn đấu, thân thể gã tạo ra những tàn ảnh rất quỷ dị.
Tiểu Thiên thấy hai hỏa cầu bắn đến gần chỉ nhếch miệng cười mỉa mai, gã xòe bàn tay kết thành một bức tường nước chặn hai viên hỏa cầu lại, thần niệm điều khiển phi kiếm chém thẳng vào mấy đám tàn ảnh của Đàm đang di chuyển trên sân đấu, tay còn lại điểm liên hồi lên không trung.
Một chùm tia sét to như cổ tay từ thiên không bổ liên tiếp vào Đàm Phi.
Đao quang, kiếm ảnh, ánh lửa, bọt nước, lằn sét bao phủ kín cả Lôi Đài.
Ẻo lả thấy hai khối hỏa cầu đã bị thủy bích hóa giải thì trong lòng nổi lên tia hưng phấn.
Quang cảnh hắn tạo ra rất hoành tráng, đối thủ cũng không phải tay mơ nhưng để đấu với một thiên tài tu luyện như hắn quả thật không có cửa.
Niềm vui chỉ đến trong một tia suy nghĩ, bốn ngọn băng phong đã xé gió áp xát thân thể hắn.
Pháp lực trong thể nội do chịu gánh nặng điều khiển phi kiếm và phóng xuất chùm lôi điện không còn nhiều, hắn lật tay kết ấn tạo ra một tầng băng bích chặn được ba mũi băng phong, mũi còn lại trực tiếp tránh né.
Mũi băng phong thứ tư không trúng đích mà chỉ sượt qua vai nhưng cũng để lại một vết rách tóe máu.
Còn chưa kịp thở, chợt một quyền đầu mang theo điểm điểm hỏa quang trực tiếp kích trúng bụng Ẻo Lả, hắn hét thảm, cả người bắn ra khỏi Lôi Đài rơi xuống đất lăn vài vòng