Đây không phải hiện tượng đột phá cảnh giới, không có sấm sét lôi kiếp, đó chỉ đơn thuần là hấp nạp linh khí một cách cuồng bạo mà thôi.
Không gian kết giới chẳng biết liên thông với nơi nào tại Vân Lam, vẫn có đầy đủ cả ngày và đêm giống như bên ngoài vậy.
Đàm Phi lặng lẽ ngồi đả tọa, linh khí cuồn cuộn đổ về Nê Hoàn Cung rồi bị Quang Điểm hấp thụ điên cuồng.
Cơ thể gã như phình ra, kinh mạch trong thể nội giãn nở đến giới hạn, tưởng như chẳng thể chịu đựng nổi lượng linh khí cuồng bạo chạy qua.
Đã hơn một tháng, Quang Điểm vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, linh khí xoay chung quanh quang điểm như một hắc động, một lượng linh khí rất lớn bị dồn nén đến cực điểm, quang điểm mỗi lúc một bành trướng, chiếu xạ thứ ánh sáng trắng lòa như một vầng mặt trời thu nhỏ vậy.
Bước sang tháng thứ ba.
Rốt cuộc, Quang Điểm cũng đình chỉ việc hấp thu linh khí, Đàm Phi mệt mỏi đến cùng cực, gã liền dùng phép nội thị để kiểm tra tình huống trong Đan Điền.
Quang Điểm giờ đã lớn hơn trước rất nhiều, nó bành trướng và chiếm diện tích đến một nửa không gian trong đó, chèn ép ba khỏa Nguyên Đan đến chật ních.
Lấy Quang Điểm sáng trắng là trung tâm, bao chung quanh là vòng xoáy hắc động được tạo lên bởi linh khí màu xám ngưng thực, vòng ngoài lại là một quầng sáng mờ ảo màu lam nhạt ôm trọn hắc động cũng như quang điểm.
Điều khiến Đàm Phi phát hoảng chính là liên hệ với Quang Điểm đã bị cắt đứt, dường như nó đã tự phong ấn.
Còn may gã vẫn có thể sử dụng và điều động pháp lực bản nguyên một cách bình thường.
Lại là tu vi cũng hồi phục như thời toàn thịnh, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.
Việc này hẳn là nhờ vào quá trình kinh mạch luôn hoạt động ở mức cực hạn, qua đó tu vi và pháp lực cũng tăng tiến với tốc độ chóng mặt.
Mặc kệ cho Quang Điểm kia đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì, Đàm Phi vẫn luôn có một niềm tin vào nó, bởi nó đã theo gã gần như suốt cuộc đời, kể từ khi gã mới sáu tuổi.
Giờ là lúc đi thám hiểm phiến không gian kết giới này, đây có vẻ như một nơi tu luyện lý tưởng, cầu còn chẳng được.
Mai Yển vẫn như tượng gỗ lơ lửng trên mặt hồ, dẫu miệng lão không lảm nhảm đếm số nữa nhưng đôi mắt vẫn tập trung nhìn vào vách núi.
Đàm đến trước mặt lão, huơ tay làm hiệu, chẳng có phản ứng nào.
Bực mình, gã tế Tàn Đao ra chém thẳng vào thân thể Mai Yển.
“Keng….”
Liệt Không Đao tóe ra tia lửa, bật ngược trở lại.
Cương khí hộ thể của sinh vật cấp năm là cái gì chứ? Há lại để một thanh tàn đao như cóc gặm phạm vào.
Mai Yển mặc dù đang rơi vào huyễn cảnh, chẳng có chút phòng bị, nhưng cương khí hộ thể là một thứ phản xạ vô điều kiện của tu sĩ, nó sẽ tự động vận hành một khi thân thể tu sĩ gặp lực cường kích bất ngờ.
Lần lượt Thụ Thiên Ấn, Lạc Việt Kim Tiền, Diệt Mục Bảo Giám… thậm chí cả Hỗn Diệu Ngũ Long Trận được sử dụng, nhưng tất cả chẳng làm cho thân thể Mai Yển mảy may suy suyển.
Đàm Phi thấy thử nghiệm như thế là quá đủ rồi, gã thu đao xong bay trở lại vách đá kiểm kiểm tra xem xét.
Nếu như mấy tháng trước, khi gã mới bước chân tới đây, bị cuốn vào huyễn tượng, khẳng định cũng sẽ đồng dạng như Mai Yển.
Quang Điểm lại một lần nữa cứu gã, chính cơn đói khát của nó đã kéo gã về thực tại, cũng coi như phá đi huyễn cảnh buông xuống tâm thần gã.
Vách đá chẳng có bất kỳ dị trạng nào, có chăng chỉ là linh khí cực mạnh phát ra từ bảy quả dưa xanh mà thôi.
Cũng có thể do gã đã cắn nuốt hai quả, vậy nên huyễn tượng từ chúng chẳng còn tác dụng nữa.
Đàm lại tiếp tục khinh thân lên đỉnh núi, mục đích tìm ra gốc rễ của đám mộc đằng này.
Đúng như suy tính của gã, gốc cây nằm trên đỉnh núi, chỉ duy nhất một gốc lớn bằng gốc cổ thụ ba người ôm, già nua sần sùi như da cóc, rêu phong bám đầy.
Thế nhưng điều khiến Đàm hoảng loạn lại chính thứ đồ vật bên dưới gốc mộc đằng cổ này.
Chính xác thì gốc mộc đằng mọc ra từ hốc mắt của một cái khô lâu cực lớn, trong trẻo gần như thủy tinh.
Hốc mắt còn lại trống hoác, lớn như một miệng giếng, bên trong sóng sánh linh thủy có màu xanh thiên thanh, đồng dạng với thứ dịch được ép ra từ Thanh Quả.
Trong cơn đói khát phát tiết từ Quang Điểm, Đàm Phi chỉ biết cắn nuốt mà không có tìm hiểu.
Đến lúc này, thần trí hoàn toàn minh mẫn, gã mới cảm nhận được cỗ linh khí vô cùng nồng đậm và lực lượng thời gian pháp tắc ẩn trong ‘giếng nước’ kia.
Bất chợt đầu gã ong ong, câu nói của sư tôn Chử Đạo Thiên văng vẳng bên tai làm gã rúng động.
“Thời Gian Thanh Lưu, đích duyên kỳ ngộ!”
Với biểu hiện điên cuồng của Quang Điểm khi hút lấy linh dịch màu thiên thanh kia, lại cắn nuốt thêm cả Không Gian Ánh Linh, liệu đây có phải Thời Gian Thanh Lưu trong lời sấm?
Gã chẳng phải hạng ngu dốt thiếu tư duy và lập luận, thường thì thời gian sẽ đi cùng không gian làm một cặp, tạo nên một cái kết giới to lớn, có pháp tắc của riêng nó, tỷ như Sơn Hải Đồ hay Luân Hồi Viên, hoặc cao cấp hơn là một cái đại lục hay một giới diện.
Giờ đây Quang Điểm đã cắn nuốt đủ hai thành phần này, liệu việc nó tự phong ấn kia có phải đang manh nha tạo nên một không gian kết giới mới, oái oăm nó lại nằm trong nội tại bản thân gã.
Cũng phải chờ đợi cho đến khi Quang Điểm mở ra liên hệ tâm thần với gã, lúc đó mới có thể đánh giá và đưa ra kết luận chính xác.
Nhưng theo