Đàm Phi trầm ngâm ra chiều tính toán thiệt hơn, cuối cùng gã thở dài:
- Linh thảo ngàn năm vãn bối không có trong người, ở lại đây hai năm cũng là điều không thể, còn đám bang chúng đang đợi đỏ mắt tại Thiên Bích Đảo...!Đánh với tiền bối một trận? hắc...!tiểu bối chưa ngu đến độ mất não! Bằng tất cả sự tôn trọng, vãn bối xin hủy đi mối giao dịch này.
Chân nhân, ngài bảo trọng!
Lời vừa dứt, Đàm liền đứng dậy đặt tay lên ngực trái hướng Lãn Ông cung kính nghiêng đầu, vẻ mặt lộ rõ sự tiếc nuối.
Xong gã làm hiệu với Hồ tiên tử rồi rời khỏi khách phòng.
Lãn Ông khá là bất ngờ trước động thái trên, gã mặt sẹo này cũng thuộc loại quyết đoán, một lời không hợp lập tức rời đi, từ rất lâu rồi mới có kẻ phá đi bố cục do lão làm ra.
Theo như kinh nghiệm lâu năm của lão, hẳn gã đang cất giữ rất nhiều thứ hay ho, chỉ có điều tâm cơ quá cẩn trọng mà không muốn đem ra để rước họa sát thân.
Dạng người như thế này, lại càng gây kích thích tò mò cho lão.
Hải Thượng Lão chợt buông lời nhẹ nhàng, làm như thể lùi một bước vậy:
- Tiểu tử thối! Thế này cũng không chịu, thế kia cũng không ưng...!Niệm tình hai người các ngươi vạn dặm xa xôi, lão đây cũng nhịn đi một chút.
Vậy ngươi có thể đem thứ gì ra trao đổi nào?
Đàm Phi đã bước một chân qua ngưỡng cửa, Hồ Thanh Hà làm bộ níu lấy ống tay áo của gã, có vẻ như rất muốn Linh Ly thảo về tay, vở kịch giữa ba người được diễn khá là hoàn hảo, mà kẻ nào cũng tự cho mình là kịch sĩ thượng thừa.
Đàm Phi có đủ khả năng xuất ra đến vài trăm gốc linh thảo vạn năm, nhưng làm như vậy thực quá mạo hiểm, dù chỉ là đem ra một gốc.
Ở cái mảnh lục địa này, chuyện giết người phóng hỏa xảy ra như cơm bữa, chẳng thể tin một ai, gã không muốn để bất kỳ kẻ nào biết về thân gia khủng bố của gã, nhất là dạng người mới tiếp xúc lần đầu, kể cả người có danh tiếng và địa vị như Lãn Ông.
Thân ảnh dừng lại nơi ngưỡng cửa, gã nhàn nhạt trả lời:
- Có một thứ có thể sẽ vừa mắt tiền bối, chỉ e là giá trị của nó quá lớn, không thích hợp để làm giao dịch.
Lãn Ông lại càng bị kích thích, lão nhấp nhổm trên ghế vẫy vẫy tay:
- Vậy quay trở lại đây tiếp tục đàm đạo đi thôi, đứng mãi ở ngoài cửa thật chẳng ra thể thống gì!
Đợi cho Đàm Phi cùng Thanh Hà yên vị, Hải Thượng Lão lấy thái độ hòa hoãn hướng Đàm dò hỏi:
- Thứ mà Huyền Tử đạo hữu muốn đưa ra là cái gì?
Đàm Phi bình thản trả lời:
- Tiền bối đã nghe nói đến đan phương Trường Sinh?
Hải Thượng Lãn Ông định lực cao là vậy cũng không khỏi nuốt vào một ngụm lương khí, há miệng mãi không ngậm được vào, chòm râu cước dưới cằm rung nhẹ, song mục mở căng nhìn Đàm trân trối:
- Trường Sinh Đan? Ý tiểu tử ngươi muốn nói đến ‘cổ phương’?
Đàm Phi gật đầu xác nhận:
- Đúng vậy thưa tiền bối! Cổ phương khác với những đan phương đương đại nhiều lắm.
Tiền bối biết rồi đấy, đan phương Trường Sinh bây giờ chỉ kéo dài thọ mệnh thêm mười đến hai mươi năm.
Cổ phương lại cao hơn một bậc, có thể kéo dài đến sáu mươi năm, thậm chí còn cao hơn nữa, tùy thuộc vào phẩm cấp của đan thành phẩm.
Hải Thượng chân nhân triệt để mê muội rồi.
Mặc dù lão vẫn rất tỉnh táo, chẳng thể để mình bị cuốn vào chiêu trò của thằng oắt con kia, nhưng gã này thực sự biết đánh đúng vào thị hiếu, khiến cho lão rất hưng phấn, xúc động đến tột cùng.
Hải Thượng Lão xưa nay vẫn đặt mục tiêu chữa bệnh, cứu người làm mục tiêu hàng đầu.
Những loại đan dược tăng tiến tu vi thường lão chẳng mấy để tâm, nhưng Trường Sinh đan lại là một câu chuyện khác hoàn toàn, đây chính là mục tiêu lão đeo đuổi trong rất nhiều năm.
Nếu có cổ phương trong tay, lão có thể nghiên cứu phát triển để hiểu sâu hơn nữa, mục đích là đem ra cứu người, thậm chí là sử dụng cho chính bản thân mình.
Đã vài lần bị đối tác đưa vào tình thế phản khách vi chủ như thế này, mặc dù nằm ngoài dự liệu của lão, nhưng quả thực hấp lực từ cổ phương Trường Sinh Đan kia là quá lớn, trong lòng Lãn Ông đã quyết, thứ này bắt buộc phải có.
- Vậy là đạo hữu nguyện ý đem cổ phương Trường Sinh ra trao đổi? Chúng ta đều chẳng phải kẻ ngu, ngoài mấy gốc Linh Ly ba trăm năm tuổi ra, hẳn là đạo hữu còn có yêu cầu khác? - Lãn Ông bắt đầu ngã giá.
Đàm Phi không có vòng vo nữa, bài tẩy đã lật rồi, gã trắng trợn:
- Cổ phương chẳng cần nói thì tiền bối cũng biết giá trị lớn bậc nào, vài gốc Linh Ly ba trăm năm đâu có xứng tầm… Vãn bối chỉ cần hai mươi gốc Linh Ly trên bốn trăm năm, cùng với một Đan Đỉnh loại tốt.
Hải Thượng chân nhân trề mỏ làm vẻ cau có:
- Hắc, đạo hữu tính toán cũng thập phần bá đạo, chèn ép lão phu như vậy liệu có quá đáng? Linh Ly thảo trên bốn trăm tuổi là thứ gì chứ? Há lại đem ra so sánh cùng một cái đan phương vớ vẩn còn chưa đưa vào thực nghiệm.
Đàm phi cười nhạt:
- Haha… Nếu nói đến chèn ép khách, vãn bối còn phải theo học tiền bối vài trăm năm nữa.
Giá cả như vậy đã là rẻ mạt lắm rồi, nếu tiền bối thấy chưa thỏa đáng, vậy coi như vãn bối chưa nói ra bất kỳ điều gì cả!
Nói rồi Đàm lại nhổm mông định đứng dậy…
Lãn Ông liền vỗ bàn đánh “bốp”, tay chỉ chỉ vào chiếc ghế gã đang ngồi, mắt trợn lên chẳng còn tí phong phạm nào:
- Ngồi xuống… ngồi xuống… ngồi… ồi iii…!
Chờ cho Đàm yên vị, Lãn Ông liền hớp một ngụm linh trà lớn, xong xoa hai tay vào nhau, biểu hiện đầy cảm xúc:
- Mười lăm gốc Linh Ly năm trăm