Mất gần ba ngày, linh chu chuyên chở Đàm Phi và hai người Nguyên Hoàng, Điêu Thiền mới tới được Cù Lao Chàm.
Cù Lao Chàm là đảo lớn thứ ba tại Tây Bắc Khu, địa thế bằng phẳng với rất nhiều sông ngòi chằng chịt, lại có một tòa truyền tống trận đi thẳng đến trung tâm của Loạn Hải vực.
Vậy nên vài ngàn năm trở lại đây, Cù Lao này luôn được coi là trung tâm kinh tế vùng, con gà đẻ trứng vàng của các bang phái Tây Bắc.
Nơi đây dẫu không có thiết hạ tổng đàn của ba ông lớn Tây Bắc, nhưng nhà nào cũng đặt một phân đà lớn coi như đánh dấu lãnh thổ, có cả Tiểu Thiên Sư tọa trấn, còn là thuận theo hiệp ước thiết lập trật tự cho việc giao thương buôn bán ở đảo này.
Cảnh phồn hoa đông đúc tại Cù Lao Chàm có lẽ còn nhộn nhịp hơn cả Long An thành.
Bởi vì đây là trung tâm kinh tế của cả một vùng, chiếm một phần tám diện tích Loạn Hải Vực.
Đảo lớn, diện tích được tận dụng gần như tối đa, lác đác chỉ có vài khu rừng hoang ngập nước là không có bóng người lai vãng.
Những tòa khách sạn lớn và trang viện mọc lên như nấm, chủ yếu phục vụ tu sĩ đến đây công tác ngắn ngày và trao đổi buôn bán linh tài.
Khu trung tâm cực nhộn nhịp với rất nhiều đường lớn tựa như bàn cờ, người qua kẻ lại tấp nập, điểm đặc biệt là không có bóng dáng phàm nhân, chủ yếu là tu sĩ cấp thấp như Tiểu Linh Sư và Thượng Linh Sư.
Nguyên Hoàng dẫn Đàm Phi và Điêu Thiền đi hết dãy phố này đến giao lộ khác, đây là chủ ý của Đàm, cốt để xem xét địa hình địa thế và nhân sinh nơi đây.
Họ còn tạt vào một số cửa hàng lớn ngắm nghía, khảo giá nhiều loại linh tài để đem ra ước lượng so sánh.
Hiện ba người đang đứng trước một tiệm buôn bán đan dược, biển hiệu chạm ba chữ Bảo Xuân Các, bên dưới còn có tiêu ký song long chầu lưỡng nghi, đương nhiên đây là một cái cửa hàng dựa hơi của Bạch Long Bang rồi.
Phố này không lớn lắm, lại nằm khá gần mấy dãy phố trung tâm, thế nhưng lượng tu sĩ ra vào rất đông đảo, khẳng định sinh ý là cực tốt.
Đàm Phi cứ đứng đó tấm tắc mãi không thôi.
Điêu Thiền dường như hiểu ý, liền kề môi hồng sát tai gã nhỏ giọng:
Bảo Xuân Các này thuộc Bảo Xuân Phường, đứng đầu là một lão thái bà tu vi Tiểu Thiên Sư, kết minh cùng gã khổng lồ Bạch Long Bang.
Họ chuyên về luyện đan và kinh doanh thanh lâu, kỹ viện.
Thời còn là một bé gái, thiếp thân đã từng làm chân nha hoàn sai vặt tại Bảo Xuân Phường.
Đại trưởng lão ngài nếu có dã tâm, khẳng định sẽ rất khó đoạt được.
Đàm Phi nghe vậy chỉ gật đầu:
- Còn vài địa điểm nữa ta đã nhìn trúng, chưa chắc đã có chủ ý với chỗ này.
Điêu tiên tử có vẻ nắm bắt khá rõ về cái Bảo Xuân Phường kia nhỉ!?
Điêu Thiền nhoẻn miệng tươi như hoa, đã lâu lắm rồi mới có kẻ gọi nàng là tiên tử, mặc dù Đại Linh Sư có định lực rất cao, nhưng lời lẽ thốt ra từ vị đại trưởng lão kia vẫn khiến nữ tử họ Điêu cảm thấy rạo rực xao xuyến.
- Mỗi lần đến đây, thiếp thân vẫn thường gặp gỡ một số tỷ muội từ thời xưa cũ, vậy nên những nội tình bên trong thiếp cũng nắm được ít nhiều!
Nói xong, Điêu Thiền hơi ưỡn ngực tỏ ta tự phụ, chẳng biết là tự phụ hay cố tình phô ra đôi gò bồng đảo cao vút đây? Nghệ thuật câu dẫn dẫu hơi thô thiển nhưng có lẽ đám nam nhân lại thích như vậy.
Dạo quanh khu phường thị trung tâm Cù Lao đến hơn nửa buổi, Nguyên Hoàng dẫn hai người đến một khu khá hẻo lánh, tu sĩ qua lại thưa thớt, đối lập hoàn toàn với khu trung tâm ồn ào.
Đường nhỏ rộng chừng hơn hai trượng, cửa tiệm thưa thớt, hàng hóa lèo tèo, lại là chẳng mấy được chủ nhân quan tâm chăm sóc nên cũ kỹ siêu vẹo đến thảm.
Giữa phố là một tòa lâu các ba tầng, dẫu không phải là lớn nhưng cũng chẳng phải nhỏ, kiến trúc thiết kế khá đơn giản, nhìn lướt qua có lẽ khiến người ta lầm tưởng là một cái nhà kho.
Biển hiệu chạm khắc ba chữ Thiên Bích Bảo, còn mới toanh, bên dưới có tiêu ký một bông hoa Mẫu Đơn, hẳn là Trần Lập đã cho thay thế kể từ khi Đàm Phi đạt được hiệp nghị với Hồ Thanh Hà.
Từ trong tiệm vội vàng đi ra bốn người, là nhân sự Thiên Bích Đảo.
Ba nam một nữ, đều có lực lượng pháp lực hùng hậu, trong đó nữ nhân đã một chân bước vào cảnh giới đại viên mãn, có thể thử đột phá lên Đại Linh Sư bất cứ lúc nào.
Bốn tên bang chúng hành lễ rất sâu, chào hỏi hết sức cung kính, đây là lần đầu họ được diện kiến đại trưởng lão thần bí, người mới đến đã khiến Thiên Bích thay đổi theo chiều hướng vô cùng tích cực.
Nguyên Hoàng khoát tay ra hiệu miễn lễ, nhàn nhạt truyền chỉ thị:
- Bế môn trục khách, tập hợp toàn bộ quân số đến vấn an đại trưởng lão!
- Rõ…
- Rõ… phó đảo chủ!
- Vâng, Nguyên tiền bối!
Đám bang chúng đồng loạt dạ ran, một tên liền đi trước làm động tác mời, cứ làm như Thiên Bích Bảo ngày hôm nay đón đại khách vậy.
Đàm Phi chắp tay sau đít cùng Nguyên Hoàng và Điêu Thiền nghênh ngang đi vào trong tiệm.
Một cặp tán tu có vẻ như là đạo lữ nắm tay nhau ngó nghiêng một số sản vật lạ lẫm được đem về từ Vô Biên Hải.
Một tên nam nhân gầy gò, có tu vi Thượng Linh Sư viên mãn đang thì thầm to nhỏ với nữ chưởng quầy.
Thấy đoàn người nghênh ngang đi vào thì vội vã nhỏ giọng:
- Ta còn có việc gấp, không thể lưu lại đây lâu được.
Chừng nào quý Bảo kiếm được món hàng đó, liền thông chi cho tại hạ.
Đạo hữu biết phải tìm ta ở đâu rồi nhỉ!?
- Thiếp thân sẽ ưu tiên ngài đầu tiên, một khi có