Sau khi nghe Kinh Bộ thuật lại toàn bộ sự việc, Đàm Phi thở dài cảm thán, ánh mắt biểu hiện chút tang thương.
Nhân sinh như thể bị sắp đặt hoặc được sắp đặt vậy.
Người mạng lớn, có vào tử địa cũng không chết.
Lại là số chết ở dưới mương, muốn chết ở trên núi cũng chẳng được.
Gã quay sang Kinh Bộ ôn tồn:
- Vậy hiện tại Phiêu Miểu Thôn đang phát triển theo mô hình nào? Có sản phẩm gì là đặc biệt?
Kinh Bộ liền trả lời:
- Trên đảo có một mạch linh tuyền nhỏ, khá kín đáo, có thể gieo trồng vài loại linh thảo chờ ngày khai hoa nở nhụy liền đem đi giao dịch.
Chính vì lẽ đó mà thuộc hạ mới ôm mộng tìm kiếm một cái địa điểm kinh doanh tại Cù Lao này.
Chẳng thể ngờ lại chọn đúng nơi đại nhân đang tọa trấn, âu cũng là một cái duyên kỳ ngộ vậy.
Đàm Phi cười gật đầu, đúng là cơ duyên chẳng sai, vừa vặn gã lại đang cần tìm một cái địa bàn, có thể canh tác trồng trọt linh thảo và linh mễ.
- Bản tọa muốn đi thị sát Phiêu Miểu một chuyến! Cũng là muốn hội ngộ cùng bọn Tô Như Nguyệt một hai.
Kinh Bộ đặt tay lên ngực trái cung kính:
- Đại nhân tính đi luôn hay chờ một vài ngày nữa?
- Lập tức khởi hành, đến Phiêu Miểu rồi bản tọa cùng mấy người chư vị sẽ bàn kế hoạch phát triển trong tương lai.
- Vậy cứ theo sự chỉ đạo của đại nhân đi! - Kinh Bộ vẫn là một mực khiêm cung đáp ứng.
Ngay ngày hôm đó, Đàm Phi liền cùng họ Kinh hai người lặng lẽ rời khỏi Thiên Bích Bảo, sau khi đã truyền đạt một số chỉ thị cho Điêu Thiền.
Từ Cù Lao Chàm phi hành về hướng tây bắc gần một ngày, hai người lạc vào một vùng khá nhiều sương mù, có thể làm giảm thị lực và tầm cảm ứng của tu sĩ.
Hẳn là vùng biển nơi đây có mỏ muối lớn, nước biển sẽ mặn hơn, kết hợp cùng khối không khí lạnh nên mới sinh ra nhiều sương vụ như vậy.
Trước mặt là một hòn đảo khá lớn, lớn hơn Thiên Bích đảo, linh khí không quá dày đặc nhưng để tu tiên giả tu luyện cũng tạm gọi là đầy đủ.
Đàm Phi có thể cảm ứng được tu sĩ và phàm nhân cùng sinh sống trên đảo, khung cảnh tổng quan khá là thanh bình.
Gã liền quay sang hỏi Kinh Bộ:
- Nguyên lai đảo này tên gì? Bản tọa thấy có chút kỳ dị!
Kinh Bộ trả lời thành thực:
- Đảo này vốn tên là Thổ Chu, có loại hình thời tiết khá cực đoan nên rất ít tu sĩ lai vãng.
Quanh năm chìm trong sương mù, chỉ có ba ba, bốn tháng mùa hạ là trời quang mây tạnh.
Lại cách mười hai năm một lần sẽ bị yêu ma quấy nhiễu, dẫu không quá khủng bố nhưng cũng khiến tu sĩ Đại Linh Sư bị một phen bận rộn.
Đàm Phi "À" lên một tiếng đầy lạ lẫm, dạng địa phương như thế này gã cũng chưa có gặp qua bao giờ, lại có chút hứng thú, sau này nếu có thời gian, cũng cần tìm hiểu ra chân tướng.
Có hai tòa núi lớn nằm ở rìa đảo, lưng quay ra biển, vách đá dựng đứng nham nhở, triền miên hứng chịu những con sóng bạc đầu mạnh mẽ xô đẩy.
Ở mặt trước, nằm dưới chân núi có một ngôi làng nhỏ, biểu hiện của cấm chế hiển hiện đầy rẫy, tu sĩ cũng có đến hơn hai chục, đáng kể nhất là hai cái đại linh sư, trong đó có một người mới tiến cảnh chưa đầy một tuần trăng, khí tức rất hỗn loạn và yếu ớt.
Người này thì Đàm đã biết, chẳng phải xa lạ chính là Tô Như Nguyệt, thiếu nữ chưởng quầy cùng làm giao dịch với gã khi mới đến Phiêu Miểu Thôn Bắc Cực Đảo.
Kinh Bộ phi hành trước dẫn đường, hai tên đại linh sư là những người đầu tiên chạy ra khỏi thôn đón rước, sau đó mới đến đám tu sĩ cấp thấp.
Tô Như Nguyệt nhún chân lễ phép:
- Đại nhân! Phiêu Miểu Thôn lại một lần nữa có phúc phận được tiếp đón người.
Tên đại linh sư còn lại khí tức khá trầm ổn, có vẻ như chỉ kém Kinh Bộ một chút về lực lượng pháp lực, hắn ôm quyền hướng Đàm Phi chân thành:
- Ra mắt Huyền Tử đại nhân, nghe nương tử nhắc về người rất nhiều, nay mới có dịp diện kiến, hạnh ngộ, hạnh ngộ!
Đàm Phi chỉ xua xua tay cười hào sảng:
- Chỉ là tin đồn thổi haha...!Hạnh ngộ, hạnh ngộ!
Đàm Phi đã biết rõ về con người này qua lời kể của Kinh Bộ.
Hắn tên là Phùng Hoa Cương, vốn xuất thân từ một tiểu môn phái tại Ninh Quốc Già Thiên đại lục.
Nhập bọn với Kinh Bộ trong thời điểm loạn lạc chiến hỏa với quân hải tộc.
Người này đã kết đạo lữ cùng Tô Như Nguyệt, khi nàng ta còn ở cảnh giới thượng linh sư.
Lại là nguyện ý đầu nhập làm một tên giáo đồ Cô Thiên Đàn, và hiện tại đang kiêm nhiệm vai trò phó tướng cho Kinh Bộ, cùng chưởng quản Thổ Chu đảo.
Phong cách kiến trúc của Phiêu Miểu Thôn ở đảo này chẳng sai biệt lắm so với Phiêu Miểu Bắc Cực, chỉ là quy mô có chút nhỏ hơn.
Tấm biển gỗ đề tên nơi cổng chào đầu thôn sử dụng ký tự Gài Thiên, cũng là ký tự chung của Loạn Hải.
Trong gian sảnh đường chính trung tâm thôn, Đàm Phi ngồi ghế chủ vị, ba tên đại linh sư ngồi hàng ghế dưới, đám thượng linh sư và tiểu linh sư sắp hàng đứng bên dưới, tất cả đều im lặng, chờ đợi, tâm trạng hết sức hồi hộp.
Ngoại trừ bốn tên ở Bắc Cực trước kia đã được diện kiến Đàm, những kẻ còn lại đều chỉ biết đến vị Tiếp Dẫn Sứ cao quý này qua lời kể của Kinh Bộ và Tô Như Nguyệt.
Lần đầu tiên được tiếp xúc với nhân vật cỡ thượng tầng giáo phái, chúng nhân đều rất trịnh trọng, thậm chí là áp lực.
Đám tu sĩ cấp thấp có đến chín phần là con dân sinh ra tại Thổ Chu, được Tô Như Nguyệt và Phùng Hoa Cương tuyển trạch rồi huấn luyện, điều này khiến Đàm Phi kinh hãi mãi không thôi.
Một cái địa phương nho nhỏ như thế này, đào đâu ra lắm kẻ có linh căn đến vậy? Phải chăng đây là một cái bí ẩn cần được gã khám phá?
Đàm Phi phóng ánh mắt nghiêm nghị