Rừng cây dưới chân núi chợt rung rinh xào xạc, rẽ ra một con đường mòn trải đầy sỏi và đá cuội xù xì.
Bến trong văng vẳng tiếng nói nhàn nhạt:
- Mời nhị vị quan lâm tệ xá! Thứ cho tại hạ đón tiếp chậm trễ.
Đàm và Thanh Hà hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng sánh bước đi vào thông đạo.
Trận pháp bảo hộ thập phần thâm ảo, chẳng có bất kỳ biểu hiện lạ nào, nhìn từ bên ngoài đúng là rừng cây bình thường, chỉ có một chút ba động linh lực cực nhỏ tán phát ra, phải có thần niệm linh mẫn như Đàm mới thấy được.
Tu sĩ đi lạc vào trong, khẳng định sẽ rất khó thoát ra, trừ khi chủ nhân chủ động buông tha.
Bước ra khỏi rừng cây, trước mắt hai người hiện ra một dãy nhà gỗ với lối kiến trúc đơn giản, phía trước là ao nhỏ, sau lưng dựa vào núi, phải nói là chủ nhân nơi đây có lối sống khá thanh bần, lại sắp xếp bố cục theo phong thủy một cách rất tinh tế.
Từ trong nhà chính đi ra một nam nhân trạc tam tuần gày gò, nếu là phàm nhân có thể bị hiểu lầm là đang bệnh.
Nam nhân đưa ánh mắt sâu lắng có thần hướng tới Đàm Phi:
- Tại hạ Đức Huyền, ngoại hiệu Tả Ao, hân hạnh được đón tiếp nhị vị, chẳng hay tôn tính đại danh của chư vị là gì? Để tại hạ tiện bề xưng hô!
Lần đầu gặp tại Thiên Bích Bảo, người này có tu vi thượng linh sư, giờ đã là một cái đại linh sư đánh sâu vào cảnh giới.
Hẳn là hắn có thuật ẩn nặc cực kỳ ảo diệu.
Lại hành sự rất cẩn trọng, khẳng định chẳng phải người đơn giản.
Đàm Phi ôm quyền:
- Tại hạ Huyền Tử, đại trưởng lão Thiên Bích Đảo, ra mắt Tả Ao tiên sinh!
- Thiếp thân Hồ Thanh Hà, trưởng lão Thiên Bích Đảo, ra mắt tiên sinh! - Hồ tiên tử đồng dạng ôm quyền, tự nhận mình là người của Thiên Bích, khóe miệng còn tủm tỉm như thể rất là đắc ý vậy.
Đức Huyền liền đưa tay làm tư thế mời:
- Ồ...! Hóa ra đều là chưởng quản của Thiên Bích Đảo! Thất lễ, thất lễ...!mời nhị vị vài trong đàm đạo.
Nói rồi hắn vội đi vào trong nhà chính, Đàm cùng Hồ tiên tử lần lượt bước qua ngưỡng cửa.
Bên trong gian nhà chính cũng có dấu ấn của cấm chế, mặc dù khá nhạt nhưng Đàm vẫn cảm nhận được.
Đây không phải là khách đường như gã thầm nghĩ, có thể coi là nơi làm việc của Tả Ao.
Đồ vật ngổn ngang lỉnh kỉnh, đặc biệt là rất nhiều họa hình được kẻ vẽ bằng tay, treo kín tường, rất dễ để nhận ra những bức họa hình kia đều là bản phác thảo của các loại khí cụ lạ lẫm.
Bắt mắt nhất là hình họa một khối bán cầu lớn, với những vòng xuyến bao quanh, và lít nhít vô vàn những ký tự ghi chú diễn giải trên đó.
Có thể khẳng định một điều, Tả Ao này là một tên Trận Pháp Sư, kiêm Cơ Khí Sư.
Đức Huyền đi đến bên chiếc bàn tròn lớn giữa phòng, vung tay thu lại toàn bộ những thứ đồ tạp nham nằm lăn lóc trên bề mặt, đưa tay mời Đàm và Hồ cùng ngồi.
Khi cả ba cùng yên vị, Tả tiên sinh không có vòng vo dấu diếm mà đưa ra đề nghị luôn:
- Vừa rồi nghe Huyền Tử đạo hữu nhắc đến Hãn Phong Kim Quy, vậy cụ thể là như thế nào? Tại hạ nguyện đem tài vật ra trao đổi, dù chỉ là một chút thông tin chính xác!
Đàm Phi chưa vội trả lời, gã liền hỏi ngược lại:
- Đúng là trong tay tại hạ đang có thông tin về đồ vật tiên sinh cần.
Thiết nghĩ, Hãn Phong Bảo Thạch và Hãn Phong quy giáp đều là nguyên liệu chính chế ra trận nhãn của truyền tống trận.
Thứ này hiếm có vô cùng, có thể nói là đã tuyệt tích rồi.
Chẳng hay Tả tiên sinh muốn tự chế một cái truyền tống đi xuyên đại lục?
Thanh Hà ngồi chết lặng, bởi không ngờ gã ‘tình nhân’ kia còn tinh thông cả trận pháp, chẳng biết gã còn kiêm thêm những chức nghiệp nào nữa đây?
Tả tiên sinh trầm tư một hồi, gã kia mới nghe sơ qua đã nhận ra chân tướng, đương nhiên là một tên Trận Pháp Sư rồi.
Luận về độ nông sâu thì chưa biết ai hơn ai, nhưng khẳng định hắn sẽ không thể lòe bịp được dạng người như thế này, tốt nhất là thẳng thắn, biết đâu lại gỡ được tâm tư đè nặng trong lòng hắn bấy lâu.
Đức Huyền tâm ý đã quyết, liền từ tốn cất lời:
- Đạo hữu tuệ nhãn như đuốc, đúng là ta cần thứ đồ đó để hoàn thành truyền tống trận, đi Sâm Lâm Nguyên Thủy một chuyến.
Đàm Phi nhăn trán, làm ra bộ dáng chẳng thể tin nổi:
- Thứ cho tại hạ nói thẳng! Lộ tuyến đường bộ từ Loạn Hải đi Sâm Lâm còn đơn giản hơn rất nhiều so với việc mò kim đáy bể truy tìm Hãn Phong Bảo.
Hoặc đạo hữu có thể đến trung tâm Loạn Hải, chờ thời kiếm lấy một cái danh ngạch truyền tống đi Sâm Lâm, như thế có phải tiện hơn không? Việc gì phải lao tâm khổ tứ như vậy?
Tả Ao biết vị đại trưởng lão kia đích thân lặn lội đến đảo này, chín phần là đem theo manh mối Hãn Phong Bảo, chỉ không biết người ta đến với mục đích gì? Ở đời, chẳng ai cho không ai, vẫn là cái giá phải trả ra không hề nhỏ.
Nhưng áp lực phải đến Sâm Lâm đã khiến hắn rơi vào quẫn cảnh, vậy thì cứ bám vào gã mặt sẹo này, chơi canh bạc may rủi vậy.
Tả Ao thở dài, cất giọng nhu hòa vọng vào phía trong:
- Tuyết Nhàn! Hiện thân đi thôi, đều là những người đáng tin cả!
Tiếng lạch cạch của cơ quan vọng ra, rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển.
Đều là tu sĩ cao cấp, Đàm và Thanh Hà có thể thông qua tiếng bước chân mà thấy được sự rụt rè của kẻ đang đến.
Đàm khi chỉ cười nhạt, mọi phỏng đoán của gã từ khi nhập đảo đều đúng, cơ hội lôi kéo Tả Ao về dưới trướng sẽ được quyết định bởi người này.
Ở đằng nhà trong từ tốn đi ra một thiếu nữ có tu vi trúc cơ, vận y phục trắng tinh, tóc trắng buông chấm lưng, đôi mắt to màu hạt dẻ vô cùng thánh thiện.
Thế nhưng điều khiến Hồ tiên tử và Đàm kinh ngạc lại chính là hình thể của nàng; đôi vành tai nhọn nhọn hồng hồng, ấn đường điểm một vết son đỏ thắm, và đặc biệt là ba chiếc đuôi dài như ba khối bông trắng muốt ở sau lưng.
Hóa ra Tuyết Nhàn lại là