Ba chuôi phi kiếm trừ tà của Công Tôn Thắng đều được chế luyện từ Mộc Đào ngàn năm, Đàm Phi không thể sử dụng thuật khốn bảo với chúng, chỉ có thể ném ra pháp khí mà ngạnh kháng.
Lạc Việt Kim Tiền ngay lập tức bay ra đón đỡ, mười sáu con mắt đỏ U Nhãn chớp động liên hồi, một vùng ánh sáng đỏ u ám tạo thành kết giới trùm lên mộc kiếm, khiến nó trở nên trì trệ và giảm tốc đi rất nhiều.
Lại là Thanh Lãng Cửu Thiên Lăng và Văn Lang Cổ đồng loạt bay ra chặn lấy thế công của hai chuôi mộc kiếm kia, giải vây cho cặp cốt thủ.
Công Tôn Thắng còn chưa kịp phản ứng, liền thấy một khối ngọc ấn mang uy áp đáng sợ đã đánh đến trước mặt rồi.
Tầng tầng lớp lớp lôi điện như thể bị dồn nén vằn vện quanh thân ngọc ấn, hư ảnh ngũ long dữ tợn phủ xuống đầu hắn chỉ trong một cái chớp mắt.
Vị phó tổng đầu lĩnh cười gằn, hắn vốn là tu sĩ lôi linh căn, há phải ngán ngại lôi điện của đối phương, sử dụng lôi điện chính là sở trường từ khi nhập đạo.
Hữu thủ Nhập Vân Long vung lên, điểm điểm tinh quang hội tụ vào lòng bàn tay rồi quát lớn:
- Thu…
Thụ Thiên Ấn dường như bị một thứ hấp lực nào đó, linh tính đại giảm, từ từ rơi vào trong tay Công Tôn Thắng.
Đàm Phi trong một khoảnh khắc chợt ngộ ra, tên kia vậy mà sử dụng công pháp hệ lôi đặc dị, muốn thu lấy pháp khí đỉnh cấp của gã.
Nếu hắn đã có ý tứ như vậy, gã cũng chẳng ngại ngần mà ban tặng cho tên đầu lĩnh này chút ít gân gà.
“Đoàng…”
Thiên không nhá lên vầng ánh sáng tím nhạt, thình lình một cột sét tử sắc thô to đánh thẳng vào lòng bàn tay đang giơ lên của Công Tôn Thắng.
Li Tử Thần Lôi khác hoàn toàn so với lôi điện bình thường, năng lượng ẩn chứa trong đó là vô cùng lớn, lực phá hoại thuộc vào dạng bạo kích, phá toái…
“Aaaaa…”
Chỉ thấy Công Tôn rú lên đau đớn, hữu thủ tê bại mất đi cảm giác, ngó lại thì đã cháy đen trơ cả xương, mùi thịt cháy còn vương vấn khét lẹt.
Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả, cảm ứng được khí tức của tên mặt sẹo đã ở rất gần, Công Tôn Thắng gầm lên, chuẩn bị kích phát ra trạng thái bán yêu.
Ánh mắt vừa đảo qua để xác định vị trí của đối phương, chợt một chiếc gương bát quái mang theo ánh sáng đỏ đơn sắc chiếu vào đôi đồng tử.
Thì ra Đàm Phi đã nhanh hơn đối thủ trong một cái nháy mắt, Diệt Mục Bảo Giám ngay lập tức được ném ra và phát huy tác dụng.
“Bép… bép…”
Hai tiếng nổ như bong bóng vỡ vang lên.
Đôi mắt Nhập Vân Long chợt tối sầm, cảm giác như ngàn vạn mũi kim chích vào hai hốc mắt, thần kinh trung ương rối loạn, song mục của hắn đã bị hủy đi rồi.
Công Tôn tiếp tục rú thảm một tiếng nữa, bắt đầu chìm vào trạng thái hôn mê.
Tia nhận thức cuối cùng chính là một bàn tay thô ráp áp lên đỉnh đầu nơi Nê Hoàn cung, rồi thân thể dần lạnh lẽo như thể đang bồng bềnh trên hồ băng vậy.
Công Tôn Thắng quả thực rất mạnh, trong chiến đấu luôn chiếm thế thượng phong, lại có nhiều bảo bối khắc chế đối thủ.
Nhưng đó chỉ là những đối thủ ở dạng phổ thông hoặc trên mức phổ thông đôi chút.
Ngày hôm nay, đối đầu với con ‘quái vật’ Đàm Phi, một kẻ có sát tính rất nặng, lại giết người phóng hỏa đã thành bản năng rồi, hắn chẳng có cơ hội để thi triển ra nhiều thủ đoạn, chết một cách tức tưởi dưới thuật sưu hồn của mặt sẹo.
Trần Gia Toản trong trạng thái bán yêu hạt tử vàng óng, chiếc càng bọ cạp lớn đang quắp lấy thi thể một tên đầu lĩnh héo rũ, tám cái chân đốt di chuyển cực kỳ linh hoạt trên không trung, đang đuổi theo Xích Phát Lưu Đằng hiện đã mất đi một cánh tay, tinh huyết loang lổ khắp trên cơ thể.
Ở chiến đoàn bên này, Hồ Thanh Hà được một dải phù lục vàng kim xoay quanh thân thể như một vòng xuyến bảo vệ vậy, mọi công kích của đối phương đều bị vòng xuyến phù lục đánh bay.
Một tên đầu lĩnh lơ lửng trên không trung, bị ba hư ảnh cự kiếm đâm xuyên qua cơ thể, tư thế tử vong kiểu này cũng thập phần kỳ dị.
Hai tên còn lại khá chật vật đối phó với hư ảnh Nam Đẩu Tinh Quân, Bắc Đẩu Tinh Quân và Huỳnh Cân Lực Sĩ.
Khi tiếng rú ai oán của Công Tôn Thắng vang lên, tất cả đều hiểu là đại cuộc đã mất, xâm chiếm tâm trí họ là một nỗi sợ hãi đến tột độ.
Nhập Vân Long ở trong Lương Sơn Trại là một cái tồn tại rất khủng bố, vậy mà mới đánh được vài hiệp đã vẫn lạc dưới tay gã mặt sẹo kia, lại còng chết rất thảm nữa.
Không hẹn mà cả đám bốn tên còn sống sót đều nhìn nhau, tất cả cùng chung một ý niệm, ‘Tẩu vi thượng sách’, bảo mạng mới là bậc cao nhân.
Hai tên vây giết Hồ tiên tử là nhanh hơn cả, chúng cùng ném bậy pháp khí ra cho tự bạo, rồi hóa thành vệt kinh hồng phá không mà chạy đi.
Nhưng có vẻ như đã muộn rồi, không gian trước mắt chúng bỗng vặn vẹo, chẳng biết từ khi nào đã có một tên ‘Tư Tế’ mặc áo chùm đợi sẵn, vung lên một chiếc đèn lồng quỷ dị.
Nhị vị đầu lĩnh Lương Sơn Trại dẫu có lịch luyện đa dạng như thế nào đi chăng nữa? Nhưng cũng chẳng thể ngờ được thứ ánh sáng tà dị do Văn Điển Cổ Đăng chiếu vào lại độc địa đến vậy.
Thân thể họ chợt bốc cháy xèo xèo, mọi thứ trong vùng sáng đều bị ăn mòn rồi hóa thành hắc khí, còn chẳng kịp hú hét được câu nào, cứ vậy mà hôi phi yên diệt, biến mất khỏi thế gian.
Đến cả Hồ Thanh Hà cũng phải bụm miệng kinh hoảng mãi không thôi,