Đỗ Bá Thành xuất hiện trên không trung động quật, lọn tóc nâu dài chấm lưng không gió mà bay phấp phới, đôi mắt sâu thẳm bình thản nhìn Khê Biên Thú (1) vật lộn cùng Ma Thú bất phân thắng bại, con linh thú của lão cực kỳ có hứng thú với những thứ xương xẩu dạng này.
Tuy nhiên, Ma Thú Khủng Long cũng thuộc dạng hung mãnh số một, nó bắt đầu lấy lại thế chủ động sau giây phút bị choáng váng bởi quyền thủ bất ngờ từ Đỗ Thiên Sư.
Diệp Tử Hy sau khi tranh thủ phục dụng đan dược chữa thương cũng đứng dậy hướng Đỗ Bá Thành cung kính, lão nhìn qua nàng thấy không có tổn hại gì nghiêm trọng thì gật đầu chấn an nàng rồi lại quan sát cuộc chiến giữa Yêu Thú và Ma Thú.
Lối vào động quật lại xuất hiện thêm bốn nhân ảnh nữa, Điền Khởi Nguyên cùng ba vị trưởng lão vội vã bay về nơi này hội họp cùng Diệp Tiên Tử, nàng thi lễ với họ:
- Bái kiến sư phụ! Bái kiến ba vị sư huynh!
Luận về cảnh giới, Diệp cũng là Đại Linh Sư, đồng bối với bốn người này, nhưng Điền Khởi Nguyên là sư phụ của nàng, vẫn phải dùng lễ sư đồ mà nói chuyện.
Điền Khởi Nguyên bước đến thăm hỏi rất chu đáo, đây là tên đại đệ tử mà lão sủng ái nhất, tự hào nhất.
- Diệp nhi, thương thế ổn chứ?
Tử Hy rưng rưng cảm động:
- Chỉ là chút nội thương không đáng kể, may mà có Đỗ sư thúc giải nguy kịp thời, không thì mạng nhỏ của đệ tử phải để lại đây rồi.
- Tên Mặt Sẹo đâu? - Họ Điền tỏ ra quan tâm.
- Hắn lãnh một kích của Ma Thú rồi vô tình bị truyền tống đi mất, giờ không biết sống chết thế nào.
- Tử Hy vội trả lời.
Chiến cuộc giữa Ma Thú và Yêu Thú cũng đã ngã ngũ, Khê Biên Thú mặc dù rất nhanh nhẹn, linh hoạt nhưng không phải đối thủ của Ma Thú khổng lồ, nó bị một trảo đầy uy lực của Khô Cốt Khủng Long đánh văng vào vách động.
Ma Thú ở giới này không biết đã xuất hiện từ bao giờ, theo những ghi chép cổ xưa thì Ma Thú chính là bản thể của Yêu Thú sinh sống trong môi trường nhiều ma khí, oán khí, bị ma khí xâm nhiễm mà thành.
Nó hội tụ sức mạnh của Yêu, sự tà ác của Ma, và rất khó bị đánh bại.
Đỗ Bá Thành thấy đã đến lúc phải xuất thủ, thân ảnh lão thuấn di đến sát đầu lâu Ma Thú.
Từ trên không trung, hai thanh tiểu kiếm nháy sáng bắn thẳng vào hai hốc mắt Khô Cốt với vận tốc không thể tưởng tượng.
Ma Thú cũng đã có đề phòng với nhân loại mạnh mẽ mới xuất hiện, chiếc đuôi đầy đầy xương gai cực tốc quất lên vừa vặn đánh bay hai thanh tiểu kiếm.
Nhưng nó không ngờ được đó chỉ là ám chiêu, theo sau hai thanh tiểu kiếm là một cự ấn hình vuông đen như mực rơi thẳng xuống đầu nó với một khí thế vô cùng bá đạo.
Cự ấn tựa như một quả núi tỏa ra lực lượng áp bách không thể trống đỡ, nó trực tiếp đập xuống thân thể Khủng Long, ép cho thân thể khổng lồ của con Ma Thú nằm bẹp trên nền động quật khiến động quật rung lên dữ dội, cát bụi trên trần động rơi xuống như mưa.
Khủng Long Ma Thú gầm rống điên cuồng, nó vùng vẫy cố gắng thoát ra khỏi sự kiềm tỏa của Hắc Ấn nhưng lực bất tòng tâm.
Đỗ Bá Thành vẫn phiêu phù trên không, lão lôi ra một quả chuông nhỏ màu vàng rung lên.
Kim Chung vang lên những tiếng ‘Đinh Đương…’ khiến Ma Thức của Khủng Long trì trệ, hai điểm lục quang trong hốc mắt nó dần ảm đạm, ma khí quán thể cũng phiêu tán vào không khí.
Đỗ Đại Trưởng Lão bỗng tung Kim Chung về phía trước, miệng hô lớn “Thu”, chiếc chuông vàng biến lớn, tỏa ra kim quang rực rỡ cuốn lấy hai quang điểm nơi hốc mắt và toàn bộ ma khí ẩn trong các lóng xương của Khủng Long.
Toàn bộ ma khí trong động quật đều bị Nhật Tảo Chung thu lại, không khí trong động quật cũng vì thế mà ấm lên không ít, thần thức của đám Đại Linh Sư có thể phóng xuất ra xa hơn rất nhiều.
Bộ Khô Cốt Khủng Long do không còn ma khí quán chú nên hóa thành bụi phấn vương vãi dưới nền hang.
Đỗ Bá Thành thu lại toàn bộ pháp khí, pháp bảo rồi bình thản phân phó:
- Diệp Tử Hy và Đàm Phi có công rất lớn, mỗi người nhận một vạn điểm cống hiến tông môn cộng một kiện Pháp Bảo.
Nội trong ba ngày các ngươi phải tìm kiếm, thu thập triệt để Mặc Kim trong mỏ, sau ba ngày ta sẽ hủy đi động quật.
Nơi này không thể ở lâu, trung tâm Lạc Hồn Lâm có Ma Vật cấp bốn, đó là thứ chúng ta không nên động vào.
Diệp Tử Hy lên tiếng:
- Bẩm Đỗ sư thúc! Đàm tiểu tử bị truyền tống đi nơi nào còn chưa xác định, sống chết cũng chưa rõ, liệu...
Bá Thành cắt lời:
- Sống hay chết thì Nhiên Hồn Đăng tại tông môn sẽ trả lời, đây là thành ý bản môn dành cho hắn, nó sẽ được bảo lưu vĩnh viễn, bản nhân cũng hi vọng một ngày nào đó hắn quay về…
Thào A Sùng lầm lũi vén lá rừng đi về phía bờ suối, trên bả vai lực lưỡng của gã vắt ngang một con Dã Trư lông đen tuyền.
Ngày hôm nay quả là may mắn, mới sáng sớm đã săn được một con thú lớn thế này, hắn đang hình dung vẻ mặt hạnh phúc của cô vợ mới cưới có đôi chân to và cặp mông bự.
Tuy nhiên, đuổi giết con thú một hồi khiến mồ hôi nhễ nhại, hắn cần phải ra suối tắm rửa cho sạch sẽ đặng đem chiến lợi phẩm về khoe với ái thê.
Dòng nước trong mát chảy róc rách khiến tâm hồn Thào A Sùng hết sức khoan khoái, hắn thả xác chết Dã Trư xuống ven suối rồi lội xuống trầm mình trong dòng nước mát lạnh.
Bất chợt hắn chăm chú nhìn về phía xa, nơi ghềnh suối xa xa có một thi thể nằn vắt vẻo trên một phiến đá lớn nhô lên mặt nước.
Người này dường như là chết đuối, thân thể tuy nằm trên phiến đá lớn nhưng tứ chi rũ liệt, nhìn không thấy sức sống.
A Sùng vội bơi lại đó xem tình huống như thế nào.
Nằm sấp mặt trên phiến đá là một gã thanh niên rất trẻ, từ trang phục cho đến phong cách khác hẳn người vùng này, hắn bạo dạn đưa ngón tay lên để trước mũi gã thanh niên nọ, nhịp thở tuy có đứt đoạn nhưng vẫn ấm áp, gã này chưa chết.
A Sùng bản tính vốn thiện lương, thấy người gặp nạn mà không cứu thì thật có tội với các đấng thần linh và chính bản thân hắn.
Hắn vỗ vỗ lên thân thể gã kia gọi mấy câu, đáp lại chỉ là tiếng thở yếu ớt, A Sùng không nề hà bế xốc thân thể ủ rũ của gã thanh niên lên rời khỏi khe suối.
Đàm Phi tỉnh dậy trên một chiếc giường gỗ đơn giản, thân thể gã còn được phủ lên một tấm chăn thuộc da mỏng khá ngay ngắn.
Gã ngồi dậy lắc lắc đầu cho tỉnh táo, thân thể đã hoàn toàn lành lặn, cử động cũng thập phần thoải mái.
Gã lặng lẽ ngồi trên giường hồi tưởng lại những gì vừa mới diễn ra; Sau khi trực tiếp đón một kích từ Ma Thú thì gã dính nội thương trầm trọng, xương cốt trong thể nội đứt gãy gần hết, pháp lực cũng vì thế mà tán loạn không khống chế nổi.
Gã nghĩ mình sẽ chết, vậy mà dị biến sảy ra, gã chứng kiến thân thể mình đau đớn đến cùng cực rồi phân rã thành cát bụi.
Vậy mà giờ phút này gã lại có mặt ở nơi xa lạ này, thương thế cũng không còn, đây tựa như một giấc mơ vậy.
Phải chăng gã đã xuống Âm Phủ? Mà nơi đây có vẻ không giống với cõi Âm Minh đầy quỷ khí, đấy là những kiến thức gã biết về U Minh Chi Địa.
Gã rời khỏi giường đi ra khỏi phòng