Đàm Phi và Y Ban cùng tản bộ dọc con suối ven địa bàn Cơ Tư Tộc, ánh trăng đêm nay sáng tỏ đến lạ, in bóng hai người xuống mặt nước róc rách.
Y Ban phá tan bầu không khí im lặng:
- Bắc Côn Lăng Châu nhân sinh phức tạp, đạo hữu cần cẩn trọng giữ mình.
Vậy Huyền Tử ngươi định đi trong bao lâu?
Đàm Phi nhìn về phía dãy núi xa xa trả lời mông lung:
- Đến khi nào Kim Hàn Thủy tới tay, hoặc thứ gì đó tương tự.
Y Ban hiểu đây chỉ là lí do để Mặt Sẹo rời khỏi mảnh đất này, nhưng nàng vẫn níu lấy tia hi vọng:
- Kim Hàn Thủy chẳng lẽ quan trọng đến vậy? Cơ hội tìm ra thứ khác thay thế cũng không phải nhỏ, đạo hữu hà tất phải cực nhọc đi lên Phương Bắc.
Chi bằng cứ ở lại đây chờ thời, nếu có manh mối về loại linh tài này, thiếp thân xin nguyện dốc toàn bộ khả năng lấy về cho đạo hữu.
Đàm lắc đầu vẻ áy náy:
- Tại hạ không có tâm tư muốn ôm cây đợi thỏ, với lại còn một số thứ khác cũng rất cần thiết.
Bắc Côn Lăng không thể không đi.
Đàm nhìn sâu vào đôi mắt sắp mọng nước, gã lật tay lấy ra Hoạn Hồn Tiêu đưa cho Y Ban, bàn giao lại tính mạng Mũi Cà Chua cho nàng.
Cách dùng và khẩu quyết khống chế kẻ đáng thương kia cũng về tay Y Ban cả, Cơ Tư vẫn còn hậu thủ là Cơ Rái Tộc.
Trước khi gặp Y Ban, Đàm Phi đã bí mật dạ đàm cùng Ma Lễ Hồng, tặng hắn một số bảo vật lấy từ Bí Khố Cơ Hó, và hứa hẹn một số điều kiện phóng thích hắn nếu hắn ngầm giúp đỡ Cơ Tư trong những năm tiếp theo.
Bản thân Ma Lễ Hồng cũng không có lựa chọn khác, mạng sống nằm trong tay người ta thì cũng chỉ như cục đất mặc người nhào nặn.
Đàm Phi tế ra Liệt Không Đao, ngự không bay vào màn đêm thăm thẳm, quyết tâm rời khỏi Cơ Tư Tộc, để lại đôi mắt đẫm lệ phía sau.
Văng vẳng còn nghe tiếng ngọc bên tai.
- Huyền Tử… ta sẽ đợi! Mãi đợi ngươi…
***
Đàm Phi nhằm thẳng hướng Đông Bắc phi hành, địa đồ Cô Thiên Đại Lục gã đã nắm được đôi chút, nhất là vùng Tây Lương Dã Châu lại càng rõ hơn.
Phía trước là vùng đất rộng lớn thuộc Đại Bộ Lạc Nguyệt Nha, gã không muốn va chạm cùng tộc nhân tộc này nên chuyển hướng chếch đi một chút.
Khi đến gần Hắc Trư Lâm, ranh giới giữa hai bộ lạc Nguyệt Nha và Nguyệt Lang, gã phát hiện ra có người đang đấu pháp trong rừng.
Một luồng khí tức khá quen thuộc khiến Đàm lưỡng lự, đó là của Dương Cưu, gã Thượng Linh Sư mặt cừu.
Dương Cưu dường như cũng phát hiện ra khí tức của Đàm, tên này đang bị địch nhân vây khốn, cảm ứng thấy người quen đến gần rồi định bỏ đi, hắn vội hét lớn:
- Huyền Tử đạo hữu, kẻ thù ở đằng này, ngươi mau chạy về tộc gọi tiếp viện khẩn trương.
Đàm Phi tức muốn ói máu, lòng thầm chửi rủa Dương Cưu mãi không thôi.
Rõ ràng tên mặt Cừu đánh không lại đối thủ nên cố tình lôi gã vào cuộc, lại gán cho gã cái mác tộc nhân Nguyệt Nha.
Cái gì mà “chạy về tộc gọi cứu viện”? chờ đến lúc chạy tới Nguyệt Nha, chắc hắn đã chết đến ba cái mạng rồi.
Đàm Phi không muốn dây dưa đến cừu hận giữa hai đại tộc lớn này, gã chửi đổng:
- Dương Cưu cái đồ rắm chó! Ai đồng tộc, đồng tông với nhà ngươi.
Mạng ngươi ngươi cứ giữ lấy, ta còn có chuyện bên mình, thứ lỗi không bồi tiếp được.
Nói rồi Đàm đổi hướng bay đi.
Hai tên Thượng Linh Sư đang vây giết Dương Cưu nhìn nhau ra dấu, một tên ở lại quấn lấy Dương Mặt Cừu, tên còn lại cực tốc ngự khí đuổi theo Đàm Phi.
Dương Cưu được giải vây thì cả mừng, gã liền trổ hết bản lãnh vung Trùy phản kích lại tên Nguyệt Lang Tộc đang cuốn lấy mình.
Đàm Phi đã chủ động không dây dưa cùng nhóm người này, nhưng tên tộc nhân Nguyệt Lang vẫn bám riết không thôi.
Cứ như vậy, một đuổi một chạy trong khu vực Hắc Trư Lâm rộng lớn.
Đàm bỗng dừng lại, phiêu phù giữa không trung, gã tỏ ra khiêm nhường:
- Đạo hữu! Tại hạ quả thực mới biết sơ qua tên Dương Cưu, cũng không phải người Nguyệt Nha Tộc.
Hà cớ gì phải nhọc sức đuổi theo tại hạ?
Khi Đàm xuất hiện, cả hai tên Nguyệt Lang đều nhìn ra tu vi của Đàm, chúng cho rằng một gã Thượng Linh Sư nhãi nhép, mới tiến cảnh hẳn không phải mối đe dọa lớn, nhưng cũng phải trừ đi để tránh hậu họa sau này.
Nguyệt Lang tộc nhân đuổi tới nơi, nghe những lời phân minh của Đàm xong chỉ cười lạnh khinh thường, miệng hắn ngoác rộng giống như miệng Cá Trê:
- Ngươi vốn chẳng tội tình gì, chỉ có điều xuất hiện không đúng lúc mà thôi.
Đàm Phi không muốn nhiều lời nữa, ý đồ giết người diệt khẩu của tên kia đã rõ ràng.
Gã cũng muốn thử nghiệm xem lực chiến của mình sau khi tiến cảnh như thế nào, sát ý tăng vọt, Liệt Không Đao được tế ra, nhanh như chớp bổ về phía Cá Trê.
Hỗn Diệu Ngũ Long Tỷ cũng được tế ra phiêu phù trên đầu chờ tấn công, thân ảnh ma mị nhập nhằng dưới ánh trăng tiến sát tên Nguyệt Lang Tộc.
Miệng Cá Trê những tưởng gã Mặt Sẹo sẽ phân bua thêm vài câu, không ngờ thằng nhãi lại lấy thế sét đánh tấn công hắn ngay tắp lự.
Hắn gầm lên giận dữ:
- Thằng ranh con, muốn chết?
Cá Trê tế ra Thiết Thuẫn màu xám cản lại thế bổ xuống của Liệt Không Đao, hai món Pháp Khí va chạm vào nhau gây tiếng nổ chát chúa, tóe ra muôn vàn tia lửa trong đêm.
Tay phải tên Nguyệt Lang nhân xuất hiện thêm một cây Đoản Kích vàng chói, hắn phóng thẳng về phía Đàm Phi.
Thế nhưng Dạ Mị đâu phải là thứ bộ pháp xoàng xĩnh, thân thể Đàm chợt biến mất, chỉ để lại đám tàn ảnh nhập nhằng giật giật, Đoản Kích đánh vào chỗ không người lại quay trở về trên tay Cá Trê.
Mới giao thủ mà Cá Trê đã cảm thấy có gì đó không ổn, gã Mặt Sẹo tuy khí tức còn khá loạn nhịp, chưa đạt độ trầm ổn của những tên Thượng Linh Sư lọc lõi.
Nhưng thằng nhãi trước mặt đem lại cho Cá Trê một cảm giác thâm sâu khó lường, hắn thấy trong đôi mắt kia một thứ sát khí khủng bố, hệt như một con thú đang rình rập trực tước đi sinh mạng hắn.
Tuy nhiên, đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua, hắn không vì vậy mà chùn bước.
Trên Đầu hắn bỗng nhiều thêm một chiếc Chuông Bạc nhỏ, Tiểu Chung rung nhẹ phát ra những tiếng ‘đinh đương’ thanh thúy, âm ba lăn tăn ngư sóng nước vang vọng trong không gian quanh đó.
Đàm Phi đang sử dụng Dạ Mị tiếp cận Miệng Cá Trê, bỗng cảm giác đầu óc tê buốt như rơi xuống hố băng.
Lại là công kích Âm Ba, một dạng tương tự như huyễn thuật.
Khi tiến cảnh Thượng Linh Sư, đồng nghĩa với việc Nguyệt Mục Phá Huyễn tu đến đại thành, gã cũng không ngại ngần đem ra sử dụng.
Đôi mắt sâu thẳm chớp động tinh quang, chiếu xạ thẳng vào Tiểu Chung khiến nó mất đi linh tính rơi xuống đất.
Miệng Cá Trê thấy pháp khí thành danh của mình bị tiểu tử Mặt Sẹo phá đi dễ dàng thì nổi giận lôi đình, hắn gầm lên cầm Kích lao thẳng về phía Đàm Phi, bỗng cảm giác đôi chân như bị thứ gì kéo xuống.
Cá Trê đảo mắt nhìn qua bỗng phát hoảng, không biết từ lúc nào, dưới mặt đất đã xuất hiện thêm một đám dây leo đầy gai nhọn quấn lấy hai chân hắn, những chiếc gai sắc nhọ bắt đầu lớn dần, đâm sâu vào bắp chân tạo ra những cơn đau nhức thấu tâm phế.
Hắn vội phong