Trong một sơn động vô danh thuộc dãy Cơ Băng Lãnh nằm gầm Bồn Địa, bốn nhân vật chủ chốt của Thông Thiên Giáo Cô Thiên đang cùng truyền âm nghị sự, bốn người này bao gồm; Uyên Linh Đại Tổng Quản, Phó Tổng Quản Khổng Tú, một lão già tóc tím vốn là đương kim tộc trưởng Phương Canh Tộc và một mỹ phụ có đôi nhãn mục màu xanh dương, nàng này chính là chủ nhân của Thanh Hương Các tại Yên Bệ Thành.
Đứng vây chung quanh bốn người kể trên còn có hơn ba mươi tên Đại Linh Sư, tất cả đều im phăng phắc chờ đợi chỉ thị.
Khổng Tú lại là người lên tiếng trước:
- Chư vị…! Theo tin tình báo, Điệp Vụ chủ chốt lẫn trong Thập Cường Đại Hội đang bị Liên Minh ráo riết điều tra thân phận, khả năng bại lộ là rất lớn, vì vậy mà chiến dịch có chút thay đổi về thời gian tác chiến.
Tất cả nhân sự đầu mối các đơn vị nghe lệnh…
Đám Đại Linh Sư đều để tay lên ngực trái, đầu hơi cúi tỏ thái độ cung kính.
Khổng Tú tiếp tục ra chỉ thị:
- Kế hoạch tác chiến vẫn không thay đổi, đơn vị nào thực hiện nhiệm vụ của đơn vị đó, không quan tâm đến bất kỳ đối tượng nào, dị trạng nào.
Cho đến khi khu vực Đả Lôi Đài có náo loạn, đó là ám hiệu để chúng ta bắt đầu công kích những mục tiêu đã đề ra, các huynh đệ đội trưởng ly khai nơi này trước, chúng ta sẽ theo sau.
Hy vọng chiến dịch thành công tốt đẹp, những người anh em bị cầm tù bấy lâu nay sẽ được thấy ánh sáng…
Nhóm Đại Linh Sư đều gật đầu với ánh mắt kiên định, họ bắt đầu rút lui dần, từng tốp từng tốp lặng lẽ rời đi, không có một lời nói nào được thốt ra.
Không gian sơn động chỉ còn lại bốn người, Uyên Linh sau lớp mạng che mặt bây giờ mới lên tiếng truyền âm cho ba người còn lại:
- Điệp vụ của chúng ta trong Liên Minh đã bí mật tráo lá thăm, Huyền Tử sẽ gặp Lý Quốc Toản tại vòng bốn, hy vọng hai gã này diễn tốt vở kịch… Đinh Lữ huynh phụ trách khu vực đó, chỉ cần cầm chân được hai tên Thiên Sư Liên Minh trong hai khắc, vậy coi như chiến dịch thành công một nửa rồi.
Lão già tóc tím gật đầu quả quyết:
- Nhiệm vụ khó khăn nhưng lão phu quyết không nhục mệnh, hy vọng mọi chuyện đều theo như tính toán ban đầu.
Nói rồi lão đưa tay bắt quyết, cơ thể vặn vẹo một hồi.
Giờ đây, trước mắt ba người kia là một tên Đại Linh Sư có bộ mặt vuông vức bặm trợn như phường thổ phỉ.
Mĩ phụ mắt xanh cũng xoay người uốn éo vài cái, trong chốc lát nàng đã hóa thân thành một tiểu cô nương Thượng Linh Sư với bộ hôi bào trùm kín đầu hệt như nữ tu.
Khổng Tú giơ ngón cái tâm đắc:
- Ở đây chỉ có thuật biến thân của Thanh Thanh Tiên Tử là không ai qua mặt được, Khổng mỗ cam bái hạ phong…!
Thanh Thanh làm động tác cúi chào kiểu khuê nữ rất là tự nhiên:
- Khổng huynh chê cười, tiểu muội còn lâu mới bằng được Uyên Linh tỷ tỷ…
Uyên Linh không coi đó là lời tâng bốc có cánh, nàng khá khẩn trương:
- Thời gian không còn nhiều, quý vị bớt tán nhảm, Thanh Thanh muội có chắc cầm chân được lão quái Diệp Thiên tại Yên Bệ?
Thanh Thanh trả lời mơ hồ:
- Nếu đúng như tính toán, lão Hàn Lực mà bỏ vị trí để đến đại hội, một mình Diệp Thiên ở lại Yên Bệ thì tiểu muội chắc chắn cầm chân được lão.
Khổng Tú chen ngang:
- Thanh Thanh muội yên tâm, người của ta sẽ có cách dụ Hàn Lực đến đó, chỉ khổ cho Đinh Lữ huynh phải cân hai gã quái vật thôi...!khặc khặc…
Uyên Linh tiếp tục suy diễn:
- Chủ Tịch Liên Minh đang bế quan sinh tử, chúng ta đã bớt đi được một đối thủ khủng bố.
Chính vì lý do đó nên bản giáo mới chọn thời điểm này để cướp ngục, hai Thiên Sư còn lại tọa trấn tại Yên Dương Tháp đều không đáng lo.
Đích thân bản tọa và Khổng Tú huynh sẽ đập phá nơi này, giải cứu chúng giáo đồ.
Những người anh em của chúng ta phải chịu cảnh tra tấn dã man, sống trong bóng tối nhiều năm ròng, đây là nỗi hổ thẹn của tất cả chúng ta đối với giáo phái, với Thông Thiên Chân Nhân.
…
Vòng ba Giáp Bảng kết thúc, chỉ còn lại bốn đối thủ cạnh tranh cho một suất danh ngạch ‘Thánh Tử’.
Giáp Bảng đang được coi là hiện tượng, nơi đây thu hút lượng lớn khán giả đến quan khán và đổ cuộc.
Trong lúc chúng nhân còn đang nhốn nháo đặt cửa, Đàm Phi ngồi một góc ưu tư, gã đưa ánh mắt bâng quơ về góc bên kia Lôi Đài, Trần Gia Toản ngồi đó lạnh lùng nhìn lại.
Bất giác Gia Toản đưa tay lên ngực trái biểu lộ sự tôn kính, đây đương nhiên là hành động chào hỏi thượng cấp.
Đàm Phi thầm cười lạnh, cái tội danh phỉ báng thượng cấp là ‘rắm chó’ không thể tha được, có diễn tuồng thì cũng phải chừa ra một con đường lùi, diễn quá sâu như hắn đôi khi lại hóa vụng.
May thay, đến thời điểm này, cả hai vẫn chưa bị phát hiện.
Kịch bản của nhiệm vụ gã đã thuộc nằm làu từ cuộc họp cuối cùng tại Nam Du Đảo, Gia Toản lại có một kịch bản khác.
Điều quan trọng nhất là khi nào hai gã sẽ đụng độ nhau? Tất cả đã được tổ chức sắp xếp, gã và tên họ Trần chỉ phải diễn cho tròn vai mà thôi.
Khi mọi sự ồn ào đã lắng xuống, một gã Liên Minh dõng dạc hô lớn:
- Mời bốn đấu sĩ còn lại của Giáp Bảng lên đài bốc thăm chia cặp cho vòng thi đấu thứ tư…
Đàm Phi và Trần Gia Toản từ hai góc Lôi Đài đối diện đi lên, tiếp theo là một nam nhân ăn vận theo lối võ phục với giáp trụ quanh thân hết sức uy dũng.
Cuối cùng là một trung niên trạc hơn 40 tuổi dáng vẻ tiên phong đạo cốt, cả bốn đối thủ cùng nhìn nhau với ánh mắt mang đầy địch ý, kẻ nào cũng có niềm tin với khả năng của chính mình.
Vài năm lưu lạc tại Cô Thiên, Đàm Phi nhận ra một điều, tư duy về tiên lộ của tu sĩ nơi đây rất khác biệt so với tu sĩ Già Thiên, nó đơn giản hơn nhiều, sinh mệnh vì thế mà cũng bị coi nhẹ.
Cô Thiên lấy sức mạnh làm thước đo, lấy sự dã man làm chuẩn mực.
Mỗi một tên Đại Linh Sư đều là một cỗ máy giết người, họ tiến giai từ trong chiến đấu và sát phạt.
Không như tu sĩ Già Thiên, nhiều kẻ chỉ biết trầm mê vào khổ tu cùng cắn nuốt đan dược để thăng cấp, thậm chí vài vị Đại Linh Sư còn chưa có giết chóc một mạng nào.
Tiếng tên chấp pháp vang lên sau khi bốc thăm chia cặp:
- Trận thứ nhất vòng bốn… Đam Săn, Nguyệt Tinh Tộc và Trần Gia Toản, Loạn Hải Vực… mời chư vị ổn định chỗ ngồi để trận đấu được bắt đầu.
Các con bạc khát nước lại tiếp tục nhao nhao đổ cược, Giáp Bảng bỗng trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết… Đây là cặp đấu được mong đợi nhất từ khi bắt đầu đại hội, không phải vì hai kẻ cường hãn máu lạnh, nó còn là sự gằm ghè so bì