Quách Yến đập đầu xuống đất ba cái, miệng lắp bắp:
- Huyền Tử đại nhân! Lão nguyện ý…
Đàm Phi né qua một bên, gã cất giọng bình thản:
- Còn chưa biết có thành công hay không? Quách đạo hữu không nên dùng đại lễ.
Quách tộc trưởng đứng dậy lấy tay áo lau nước mắt, bà ta đi vào trong một lúc rồi đi ra, hai tay nâng một tấm bài vị bằng đá trắng noãn, những dòng chữ trên Thạch Bài đã bị hủy đi, để lại một bề mặt phẳng phiu nhẵn nhụi, người này cũng rất thức thời.
Hai tay bà ta dâng lên:
- Đây là Hãm Phong Bảo Thạch, mong Huyền Tử đại nhân thu lấy…
Đàm Phi cách không kéo tấm bài vị về trước mặt xem xét, ẩn ẩn bên trong là những thớ đá có hình dạng tựa như lốc xoáy.
Đây đích xác là Hãm Phong Thạch.
Mục đích đã đạt được, Đàm Phi thu khối bảo thạch vào giới chỉ, gã điềm tĩnh nói với vị tộc trưởng Mường Bạch:
- Các loại giải dược tại hạ đang có đều không thể tiêu trừ độc tố trên người đạo hữu, vậy chỉ còn cách đánh chết tên Yêu Nhân kia.
Thời gian cấp bách, chúng ta nên xuất phát đi Băng Hỏa thôi!
Hồng Dinh buột miệng:
- Huyền Tử… đại… huynh có pháp khí phi hành đủ cho ba người?
Đàm Phi lắc đầu cười trừ.
Bấy lâu nay vẫn dùng Bạch Diệp Liên thuyền nhỏ, gã không nghĩ sẽ có lúc gặp tình huống này.
Hồng Dinh mỉm cười giảo hoạt như thể không tin.
Quách Yến nóng vội tế ra một chiếc Thuyền Độc Mộc vừa đủ cho ba người, cả Đàm Phi và Hồng Dinh cùng nhìn nhau rồi lăng không lên khoang thuyền.
Băng Hỏa Đảo cách địa bàn Mường Bạch hơn 500 hải lý, cũng không tính là xa, Thuyền Độc Mộc phi hành trên không hai canh giờ thì đến nơn.
Dọc đường đi, một vài đầu hải yêu ẩn nấp dưới biển phóng thần thức dò xét, chỉ dừng lại ở dò xét mà thôi, chưa có con nào làm ra điều ngu ngốc.
Băng Hỏa Đảo là một ngọn núi lửa lớn, đỉnh núi trơ ra lớp nham thạch đen xì.
Mùi lưu huỳnh gay gay chính tỏ nó có thể hoạt động trở lại bất cứ lúc nào.
Ba người đáp xuống một bãi đá ven bờ.
Quách Yến thu lại Thuyền Độc Mộc, bà ta chỉ về hướng Đông Nam gần chân núi:
- Phía đó có một động quật, là nơi lẩn trốn của tên khốn kia, nhị vị phải hết sức cẩn thận… hắn có khả năng phóng độc từ xa rất bá đạo.
Phu quân chỉ vì cố gắng cứu lấy mạng lão mà vẫn lạc dưới tay tên súc sinh đó.
Đàm Phi gật đầu như đã hiểu, gã lẩm nhẩm truyền âm cho Hồng Dinh kế hoạch tác chiến.
Cả ba người từ từ tiến về phía chân núi.
Động khẩu tối om hiện ra trước mắt Đàm Phi, gã phóng thần thức vào trong dò xét, nơi này không bị ảnh hưởng lớn của Nguyên Từ Chi Lực như ở Bắc Cực Đảo nên gã cảm ứng được rất xa.
Thấp thoáng cảm nhận được tia yêu khí mỏng manh.
Gã quay ra hỏi Quách Yến:
- Không gian trong động quật có lớn không? Địa hình như thế nào?
Quách tộc trưởng trần trừ giây lát rồi trả lời:
- Nói ra thật xấu hổ, lúc phu thê chúng ta đuổi theo Yêu Nhân, vì nóng nòng cứu ái nữ mà cũng không có để ý kỹ, rồi đến khi chạm mặt hắn, giao thủ được vài chiêu thì đã thảm bại, chạy trối chết.
Thành ra địa hình địa vật trong đó không có ghi nhớ được.
Đàm gật đầu, ra hiệu cho hai người lùi lại, gã đến trước động quật vận âm ba hét lớn vào trong:
- Nghiệt súc… dừng giả thần giả quỷ… ta đếm đến ba… không hiện thân ông đây cho ngươi vùi thây trong đó…
Chỉ là tiếng sóng biển rì rào phía xa đáp trả.
- Một…
- Hai…
- Ba…
Dứt lời, Đàm lấy ra ba khỏa Hỏa Lôi Đạn, rót chút thần niệm lên đó rồi ném mạnh vào động quật.
Ba tiếng nổ lớn làm rung chuyển một góc núi, ở bên ngoài còn nghe rõ tiếng đất đá sạt lở bên trong.
Đàm Phi đứng đó khoanh tay nhếch môi cười lạnh.
Quách Yến sợ đến mất mật, bà ta lắp bắp kinh hãi:
- Huyền Tử đạo hữu… ngài làm thế khiến Yêu kia nổi điên mà hại mạng con ta đó… cách này không được đâu.
Đàm Phi lẳng lặng tế ra Kiềm Lam Kiếm chờ đợi, không coi lời nói của Quách Yến vào đâu.
Tiếng đất đá kêu rào rào trong động quật.
‘Ầm…’
Một thân ảnh to lớn phá loạn thạch mà ra, theo sau còn có thêm hai nhân ảnh.
Hồng Dinh tỏ ra kinh hoảng, nàng tiến lại sát chỗ Đàm Phi làm ra tư thế phòng bị.
Trước mặt hai người là một nam nhân cao lớn, nửa thân trên có hình hài con người, thân dưới mình rắn với khúc đen khúc vàng uốn éo trông rất dọa người.
Hắn vậy mà có tu vi Thượng Linh Sư Viên Mãn, lực lượng áp bức tỏa ra mạnh mẽ.
Đàm Phi có thể cảm nhận được luồng khí tức khủng bố gấp nhiều lần so với Khuông Cảnh, tộc trưởng Bạch Bì.
Xuất hiện cạnh Yêu Nhân mình xà còn có một lão đầu ngoài ngũ tuần và một thiếu nữ da trắng như tuyết, dung nhan tú lệ.
Nam nhân mình xà lấy tay phủi đất đá bám trên tóc miệng gắt gỏng:
- Mụ già phế vật, mỗi việc đơn giản dẫn chúng vào trong cũng không làm được…
Quách Yến chân run lập cập quỳ vội xuống không dám nói nửa lời.
Yêu Nhân đánh giá hai người Đàm Phi, đôi mắt màu hổ phách dừng lại trên cơ thể Hồng Dinh liếm liếm môi thèm thuồng:
- Hắc hắc… tiểu cô nương đây đúng là đại mỹ nữ, xứng đáng đi theo hầu hạ bản vương.
Thiếu nữ tú lệ nghe vậy nhăn trán tỏ thái độ rất khó chịu.
Hồng Dinh không nói gì, nàng chỉ nhổ bãi nước bọt xuống đất, trên tay đã nhiều ra một thanh phi kiếm màu lục khá đẹp mắt.
Yêu Nhân dường như đã chết mê chết mệt với sắc đẹp của Hồng Dinh, hành động miệt thị của nàng không làm hắn nổi cáu mà càng khơi dậy bản năng chinh phục.
Hắn đảo mắt qua Đàm Phi gằn giọng:
- Thằng ôn con kia… để lại tài sản, tự phế pháp lực… ông đây còn cho mày chết thống khoái.
Bằng không, bản vương buộc phải trừu hồn luyện phách ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết…
Đàm cười lạnh, tên này quả thực rất mạnh, có thể là mạnh nhất trong đám cường địch gã từng đụng độ.
Nhưng lại quá ảo tưởng với sức mạnh của bản thân, dẫn đến những lời nói có phần lố bịch.
Hoặc giả hắn cũng giống như Sùng Á Bằng, cố tình gây ức chế cho đối thủ.
Đàm Phi lạnh lùng:
- Hắc… ‘Đại Vương’… tha mạng a!
Đất đá dưới chân hai người rung lắc, một chiếc đuôi rắn khúc đen khúc vàng bất ngờ đâm từ dưới lên.
Đàm, Hồng đã có chuẩn bị, Hồng Dinh bắn vọt ra xa.
Thân ảnh Đàm