Ngọa Long Sơn Mạch, quần thể những dãy núi cao nhất và lớn nhất cực bắc Già Thiên.
Nơi hạ lạc của Hàn San Tự, một trong bảy đại tông môn chưởng khống Già Thiên Đại Lục.
Đàm Phi lặng lẽ rời khỏi Truyền Tống Trận, tiếng than vãn, chửi rủa của đám tu sĩ bị mắc kẹt tại Cô Thiên vang lên không ngớt.
Gã chỉ cười lạnh, nếu mấy kẻ kia bị mắc kẹt đến chín năm ở Cô Thiên như gã thì mới thấu hiểu được niềm sung sướng khi được quay trở lại cố hương.
Nơi hắn đang đứng là một hạp cốc rộng lớn, lấp ló đình đài mang dáng dấp cổ xưa, tuy không giống lối kiến trúc tại Tử Huyền Môn nhưng vẫn có đôi nét tương đồng.
Phía xa là một con lộ lớn được lát đá xám, hai bên đường mọc lên rất nhiều trà quán tửu lâu, có cả nơi mua bán trao đổi Linh Tài.
Chỗ này cũng không khác gì Yên Bệ Đặc Khu, là cửa khẩu giao thương giữa ba Đại Lục lớn tại Vân Lam.
Thất Minh Cốc là nơi hỗn tạp, nhưng vẫn dưới sự quản lý gắt gao của Thất Đại Phái, họ đều cho thiết lập ở đây những phân đà để thu gom thiên tài địa bảo đến từ Cô Thiên và Loạn Hải.
Đàm Phi lững thững tản bộ ngắm nghía tham quan phường thị siêu lớn; Quầy hàng, bảo các, khách sạn, tửu quán nhiều vô kể với đầy đủ màu sắc và phong cách.
Tu sĩ qua lại tấp nập, đa phần là Thượng Linh Sư, Đại Linh Sư lác đác vài vị, việc một gã Thượng Linh Sư phổ thông như gã xuất hiện chẳng khiến một ai quan tâm, mặc dù gã vẫn đang ăn mặc theo lối thời trang Cô Thiên.
Gã chưa có vội trình diện tại trụ sở của Tử Huyền Môn, việc cần kíp lúc này là tìm kiếm một số linh tài để phục vụ mục đích chế luyện Pháp Khí.
Đàm Phi dừng lại trước một tòa bảo các lớn, trên biển hiệu khảm nạm dòng chữ ‘Bảo Khí Các’ bằng ngọc thạch rất bay bướm, bên dưới còn có tiêu ký của Phàm Nhân Tông.
Hiện trong tay gã đang sở hữu Phong Hỏa Dực và Vu Hồn Khôi Lỗi, giá trị của chúng như thế nào thì gã không rõ lắm, nhưng hiệu quả chiến đấu của những thứ này đương nhiên gã hiểu.
Bên trong quầy hàng rất rộng và sạch sẽ, các loại Khí Cụ thì muôn hình vạn trạng, tất cả đều được một tầng cấm chế bảo hộ.
Khách nhân ra vào không phải là nhiều nhưng cũng tạo cảm giác buôn bán nhộn nhịp.
Tiếp đón gã là một thiếu nữ trạc ngoài 20 tuổi, nhan sắc tuy không phải dạng họa nước ương dân nhưng thập phần tinh nhanh sắc sảo, tu vi cũng là Thượng Linh Sư.
Nàng ta thoáng đánh giá Đàm Phi rồi nở nụ cười vũ mị:
- Thì ra khách quan là người đến từ Cô Thiên Đại Lục, thiếp thân có thể giúp gì đạo hữu?
Đàm Phi gật đầu xã giao, gã ngó quanh một hồi rồi xua tay:
- Tại hạ cần xem xét một số Khôi Lỗi và Khí Cụ, đạo hữu cứ làm việc của mình, khi nào cần tại hạ sẽ tự chủ động liên hệ với nàng.
Thiếu nữ tỏ vẻ thất vọng, nàng chỉ tay về mấy chỗ giới thiệu sơ bộ rồi đi vào quầy lễ tân.
Gã nhà quê Cô Thiên kia khẳng định trong người cất giấu rất nhiều thiên tài địa bảo, chắc chắn là thiếu chủ một bộ tộc nào đó chạy qua đây mở mang kiến thức.
Không vặt lông được con ‘Gà’ này khiến nàng ấm ức mãi không thôi.
Đàm Phi lượn qua lại vài vòng, Khôi Lỗi và Khí Cụ được bày bán đều không vừa mắt, chỉ duy nhất một đầu Khôi Lỗi cấp hai có giá 3000 Tinh Thạch, chiến lực còn chưa bằng Vu Hồn trong tay gã.
Khá là thất vọng, Đàm đi về phía quầy lễ tân, ngoắc tay truyền âm cho thiếu nữ vừa tiếp đón mình.
Thiếu nữ nọ mặt tươi rói, nàng ta ra hiệu cho Đàm đi theo mình ra phía sau đại sảnh.
Hai người tản bộ trên một hành lang dài, thiếu nữ cất lời:
- Đạo hữu cứ gọi thiếp thân là Thanh Vy, nơi đây đã thiết lập cấm chế an toàn, vậy nên người không cần cố kị điều gì cả!
Đàm Phi chỉ gật đầu ậm ừ:
- Thanh Vy đạo hữu…!
Thanh Vi đẩy cửa bước vào một khách phòng nhỏ, trong đó đã có sẵn một a hoàn nhỏ tuổi dâng trà.
Khi hai người đã yên vị, Thanh Vy đợi cho Đàm Phi nhấp hết ngụm trà mới mở lời:
- Yêu cầu của đạo hữu đương nhiên bản Các có thể đáp ứng, chỉ là giá thành của Khôi Lỗi cấp hai đắt đỏ, người lại cần đến những ba con, giá trị trên một vạn Tinh Thạch rồi… Liệu… liệu đạo hữu có thể xuất ra đủ số để thực hiện giao dịch.
Nói xong Thanh Vy đỏ mặt, những lời vừa xong tuy không hẳn là khinh thường khách nhân, nhưng với tư sản của một gã Thượng Linh Sư, con số một vạn Tinh Thạch quả là một con số trên trời.
Đàm Phi không lấy đó làm phiền lòng, mặt gã vẫn lạnh lùng:
- Chẳng hay quý Các có thu mua Pháp Khí và Linh Tài Khoáng Vật?
Thanh Vy lập tức trả lời:
- Cái đó là đương nhiên, chỉ cần những đồ vật đó phù hợp với tiêu chí của bản Các đề ra.
Đàm Phi phất tay áo, trước mặt hai người là một đống Pháp Khí, Linh Tài chất cao như núi, lập lòe bảo quang.
Đây đương nhiên là những đồ vật gã muốn thanh lý từ lâu, cất giữ trong nhẫn trữ vật chỉ tổ chật chỗ.
Thanh Vy suýt té ngửa, nàng ta đưa tay che miệng lắp bắp không kiêng kị:
- Đạo… đạo hữu thật dọa thiếp thân sợ chết khiếp! Thứ cho ta nói thẳng, nếu không phải một gã Đả Thiết Sư thì cũng là một tên cường giả đồ sát rất nhiều tu sĩ rồi.
Đàm Phi vẫn lạnh lùng thản nhiên:
- Chỗ tài vật này giá trị mua vào khoảng một vạn hai Tinh Thạch, còn không biết quý các thu mua với mức giá nào? Mong Thanh Vy đạo hữu định giá lại!
Thanh Vy nghĩ ngợi một hồi, nàng tỏ vẻ tiếc nuối:
- Giao dịch trên một vạn Tinh Thạch nằm ngoài quyền hạn của thiếp thân, vậy phiền đạo hữu chờ đợi giây lát, thiếp đi mời trưởng bối…
Đàm giơ tay ngắt lời:
- Việc này càng ít người biết càng tốt, nếu có người thứ ba chen vào, tại hạ quyết hủy đi giao dịch này…
Lời nói đi đôi với hành động, Đàm toan thu lại đống Pháp Khí, bỗng có tiếng nói trầm ấm uy nghiêm cất lên:
- Dừng tay… vị tiểu hữu này cũng cẩn trọng quá đi…
Tiếp đó, một nam nhân béo tròn từ bên ngoài bước vào phòng khách.
Thanh Vy vội đứng dậy bái dài:
- Tham kiến Khương sư thúc!
Kẻ mới đến đương nhiên có tu vi Đại Linh Sư, trưởng bối của Thanh Vy.
Đàm Phi mặc dù không hài lòng nhưng vẫn phải giữ lễ nghi trọn vẹn:
- Bái kiến Khương tiền bối!
- Tiểu hữu không cần đa lễ, ngươi nên yên tâm khi giao dịch cùng bản Các, mọi thông tin đều được bảo mật tuyệt đối.
Dừng lời, Khương bàn tử đặt phịch cái mông núng nính thịt xuống ghế, nhìn qua Thanh Vy cất lời:
- Trường hợp đặc biệt, Thanh sư điệt cứ tiếp tục giao