Lê Hoàn Sư Tổ nhìn về món Pháp Bảo mà Đàm Phi lựa chọn, một chút biểu cảm xuất hiện nhưng chỉ là thoáng qua.
Họ Lê gật đầu xác nhận:
- Là Quy Điền Chung? Tiểu tử ngươi có đổi ý?
Đàm Phi cung kính lắc đầu:
- Đệ tử đã quyết thưa sư tổ!
Lê Văn Hoàn phất ống tay áo.
Quy Điền Chung hình dạng đẹp đẽ tinh xảo huyền phù đến trước người Đàm Phi, gã không khách khí mà thu vào không gian giới chỉ.
Lê Sư Tổ dường như không nén được tò mò:
- Thông thường đám đệ tử như ngươi, thậm chí là cả đám Đại Linh Sư trong tông, khi được ‘Bảo’ thì thường lựa chọn Pháp Bảo công kích hoặc phòng ngự.
Riêng ngươi lại chọn Pháp Bảo phụ trợ, điều này chứng tỏ ngươi đang đồng thời sở hữu chiến lực công thủ rất mạnh!?
Đàm gãi đầu cười trừ:
- Đúng là Bảo phòng ngự để tử đang nắm giữ một kiện.
Còn về Pháp Bảo công kích, hiện tại với tu vi thấp kém của đệ tử thì sử dụng nó sẽ là một gánh nặng.
Pháp Bảo phụ trợ vẫn là lựa chọn đúng đắn phù hợp với năng lực bản thân.
Lê Hoàn tự tiếu phi tiếu, lời giải thích của gã ‘Mặt Sẹo’ quả đúng là vô cùng hợp lý, nhưng đối với một lão quái Hồ Ly sống trên ngàn năm, những lời này thực chả đáng tin cậy chút nào.
Lão tiếp tục câu chuyện:
- Chuyện mấy ngày trước ngươi đàn áp hai ‘Thanh Niên’ Ngọc Hư và Thiên Kiếm Môn ta đã nghe Lan Ngọc nha đầu thuật lại, kể cả Đỗ sư huynh cũng xác nhận một hai.
Thật là thống khoái a! Nhưng cũng cần cảnh tỉnh ngươi một câu; Đả nhân thì được, sát nhân lại là chuyện khác.
Nếu lúc đó Huệ Minh tiểu tử không ngăn cảm kịp thời, mạng thằng rắm chó Vô Tà bị ngươi hủy đi, câu chuyện giữa hai đại tông môn sẽ rẽ theo một chiều hướng khác đó.
Đàm Phi nở nụ cười chất phác:
- Đệ tử tự biết chừng mực! Chỉ là tên ma lanh Huệ Minh ẩn tàng một bên xem kịch, vậy nên đệ tử mới làm ra điều như thế cốt để dụ hắn xuất đầu lộ diện mà thôi, tuyệt không dám gây ra án mạng.
Lê Văn Hoàn phá lên cười đắc chí:
- Ha ha… Hóa ra là vậy! Lại là một cái tiểu Hồ Ly…
…
Đàm Phi dạo quanh khu Phường Thị một vòng, đồ vật ở đây hiện không còn nhiều giá trị với gã.
Cũng thật là trớ trêu, khi xưa thân gia bần hàn, nhìn cái gì cũng thích, rất nhiều thứ muốn thu vào.
Giờ đây tài sản có rất nhiều, những thứ đó lại không còn phù hợp nữa rồi.
Đang định rời khỏi Phường Thị, chợt gã nhếch môi cười nhạt rồi lững thững đi về phía cuối con đường lát gạch.
Nơi này là một bờ hồ khá lớn, người qua lại cũng thưa thớt hơn nhiều, chung quanh còn có cả những Thủy Đình cho môn nhân vãn cảnh, gã cất tiếng:
- Tiểu nha đầu! ra đi thôi… theo dõi đồng môn sư huynh như vậy là không tốt đâu nha!
Không gian gần đó nhiễu động, thân ảnh một thiếu nữ trạc mười bốn, mười lăm tuổi từ từ ngưng thực trước mặt gã.
Nàng này tuy ít tuổi nhưng thân hình thiếu nữ nở nang, xuân cơ phát động, dường như là phát dục trước tuổi, nhan sắc không tính là họa nước ương dân nhưng cũng thập phần tinh xảo.
Thiếu nữ này hồi sáng đi cùng nhóm ‘Nam thanh nữ tú’ xếp hàng sau gã, chẳng hiểu sao lại có mặt ở đây, còn theo dõi gã nữa.
Nàng ta ngượng ngập lí nhí vài câu:
- Bái kiến Đàm sư huynh! Bảo bối của muội vậy mà không thể qua mặt được huynh, người thật bá đạo quá đi…
Đàm cười lạnh:
- Đây chẳng phải Mị Châu Sam của Lan Ngọc sư tỷ đó sao? Sư muội quan hệ thế nào với nàng?
- Tiểu muội ở trong nội môn, cùng một chỗ với Lan Ngọc tỷ, cũng do một tay sư tỷ chiếu cố.
- Thiếu nữ vẫn hết sức dè dặt.
Đàm Phi gật đầu hỏi:
- Sư muội tên gì? Sao lại lén lén lút lút đi theo ta?
Thiếu nữ hai má hây hây, nghe nói vậy gò má lại càng đỏ lựng:
- Muội là Tiểu Hý, vừa rồi là thử nghiệm Mị Châu Sam, ai ngờ lại bị sư huynh phát giác sớm… tiểu muội đang có ý định nhờ vả Đàm sư huynh một chuyện… nếu được, cả hai đều có lợi.
- Được rồi, là chuyện gì? Sư muội nói nhanh chớ dài dòng.
- Đàm Phi thẳng thắn.
Tiểu Hý tỏ ra mừng rỡ, nàng nuốt một ngụm nước bọt rồi thuật lại:
- Bọn muội kết đội đi Tử Uyên tìm kiếm linh thảo, tình cờ phát hiện một gốc Long Tu Thảo vài trăm tuổi.
Thảo này rất có ý nghĩa với tiểu muội.
Thế nhưng thủ hộ nơi đó là một đầu yêu Thuồng Luồng (1) cấp hai, suýt chút nữa thì cả đội táng mạng dưới nanh vuốt của nó.
Mấy ngày trước tiểu muội có nghe Lan Ngọc tỷ kể về sư huynh, thiết nghĩ yêu này cũng chỉ có sư huynh đủ thần thông để thu phục.
Nếu được, Tiểu muội chỉ xin lại gốc Linh Thảo, những thứ còn lại đương nhiên là của sư huynh.
Đàm Phi cười lạnh:
- Hắc, Thuồng Luồng là thứ gì? Hơn nữa lại là yêu cấp hai.
Các ngươi chạy thoát được nanh vuốt của nó đã là một kỳ tích rồi.
Thôi bỏ đi, muốn thu thập nó chỉ có các trưởng bối Đại Linh Sư mới làm nổi.
Vẻ thất vọng hiển hiện rõ nét trên gương mặt Tiểu Hý.
Đàm Phi định rời gót nhưng chợt nghĩ ra điều gì, gã vỗ đầu cái ‘Bốp’ rồi quay lại gặng hỏi:
- Tiểu Hý sư muội khi rời đi có nhớ được hình dạng của đầu Yêu Thú không?
Tiểu Hý lắc đầu mà khuôn mặt hằn lên nét sợ hãi:
- Chỉ một tiếng rống của nó thôi đã làm chúng tiểu muội thổ huyết rồi, thấp thoáng ở lưng có những chiếc gai lớn màu xám, còn lại thì không thể hình dung.
- Vậy được rồi! Còn kẻ nào biết đến việc này không?
Tiểu Hý trù trừ:
- Chỉ sợ mấy người đi cùng tiểu muội cầu viện binh thôi!
- Ta đáp ứng yêu cầu… bám cho chắc nha!
Bất chợt Đàm Phi tóm lấy eo thon của Tiểu Hý, Phong Hỏa Dực khí cụ huyễn hóa ra đôi cánh rực rỡ hỏa quang phá không mà đi, độn tốc nhanh đến khủng khiếp.
Tiểu Hý lần đầu tiên bị nam nhân động chạm vào cơ thể thì ngượng ngùng, tuy nhiên sức ép của gió rít lên bên tai khiến nàng ta đành nhắm mắt mà không dám ho hoe nửa lời.
Mới đầu Đàm Phi chủ định khước từ lời đề nghị, gã không có ngu mà dấn thân vào hiểm cảnh khi phải đối đầu cùng Thuồng Luồng yêu cấp hai.
Nhưng trong một điển tịch gã đã đọc qua, Thuồng Luồng xuất hiện từ thượng cổ, quen sống ở vùng nước sâu.
Hình dạng của nó giống rắn nhưng có bốn chân, chiến lực vô cùng mạnh mẽ, lại có linh trí cao nên tu sĩ nhân loại rất khó đối phó.
Lại có một chủng biến dị chuyển lên cạn sinh sống rồi phát triển thành Khủng Long.
Khủng Long da dày thịt béo, độ hung dữ thì khỏi cần bàn cãi, tu sĩ phổ thông đơn đả độc đấu thì chỉ có con đường chết.
Thế nhưng Nội Đan của Thuồng Luồng biến dị lại là thứ rất phù hợp để chế luyện pháp khí có tính chất ‘Cường Kích’.
Mà hiện tại, Đàm đang muốn nâng cấp Hỗn Diệu Ngũ Long Tỷ, lựa chọn nguyên liệu thay thế là nội đan Thuồng Luồng quả là sáng suốt.
Vậy nên, gã sẽ không bỏ qua cơ hội liệp sát đầu yêu này.
Hai người Đàm Phi và Tiểu Hý đang đứng trước miệng Tử Uyên, đây là lần đầu tiên gã đến địa phương này.
Hình ảnh Lý Khánh Tiên hiện ra trong tâm trí, lời hứa cùng nhau đi săn giết yêu thú đến giờ vẫn chưa thực hiện được, tu tiên đúng là con đường cô độc.
Tử Uyên là một vết nứt địa tầng cực lớn, tuy không sâu như Băng Uyên nhưng diện tích lại rộng gấp cả trăm lần.
Đây là nơi bồi dưỡng yêu thú của Tử Huyền Môn, cũng là nơi để đám đệ tử trẻ tuổi thường xuyên lui tới ‘ma luyện’.
Chuyện đệ tử vẫn lạc trong đây đương nhiên có, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng lớn đến an nguy của một