Thân ảnh Đàm Phi vừa tiêu thất thì thân ảnh Phì Di cũng xuất hiện ngay tại chỗ đó, cái miệng rộng như chậu máu kèm theo cặp răng nanh sắc bén đớp vào khoảng không khiến dị thú cảm thấy hụt hẫng.
Còn chưa kịp phản ứng thì thân thủ Đàm lại hiện ra ngay trên đầu nó, trảo thủ rực rỡ lân phiến chụp xuống, kèm theo tiếng rống tàn bạo như tiếng ‘Long Ngâm’.
Đầu lâu Phì Di bị lân thủ đầy móng vuốt xuyên thủng một lỗ, máu tươi và óc trắng lẫn lộn bắn ra như ném đậu phụ thối.
Đàm Phi nhanh gọn giải phẫu lấy đi Yêu Đan cùng lớp da cứng rắn dẻo dai và cặp răng nanh sắc nhọn.
Gã tiếp tục thu vào gốc Linh Thảo quý giá.
Liễm Khí Thuật và Mộc Độn được kết hợp hoàn hảo ngay khi hắn thu thập hết chiến lợi phẩm, thân thể gã huyễn hóa ra lớp vỏ cây xù xì rồi biến mất vào đám cây cổ thụ âm u trong rừng.
Sau năm nhịp thở, một tên Thiên Vân Cốc đồng phục như đạo sĩ chạy đến, hắn kiểm tra dò xét quanh tàn thi chẳng còn giá trị của Phì Di một hồi, sau đó tỏ vẻ tiếc nuối định bỏ đi.
Bất chợt một luồng uy áp mạnh mẽ ập đến.
Tiếng kim khí ngân nga từ trên không vang vọng, kèm theo là một quang điểm cực tốc đánh tới.
Thiên Vân Cốc cũng không phải hạng gà mờ, cước bộ ảo diệu nhanh như cắt bắn vọt ra xa hai trượng, để lại chút tàn ảnh mờ ảo.
‘Keng… Ầm’
Nơi hắn vừa đứng bị thứ gì đó đánh xuống nổ tung, đất đá văng tứ tán, một chuôi phi kiếm lung linh ánh kim sắc cắm gần lút cán gữa hố.
Từ không trung đáp xuống một thiếu nữ kiều diễm vận đồng phục Thiên Kiếm Môn, tư chất toát lên vẻ anh khí kiêu sa động lòng người.
Nàng phất tay thu kiếm, không thèm đếm xỉa đến nam nhân Thiên Vân, nhìn qua đống thịt bầy hầy của Phì Di rồi hất hàm chất vấn tên kia:
- Vị đạo hữu này, có nhìn thấy kẻ ra tay với đầu dị thú này không?
Môn nhân Thiên Vân không trả lời, hắn cười lạnh rồi phất tay áo.
Mặt đất dưới chân nữ nhân bỗng nứt nẻ rung chuyển ầm ầm, nham thạch từ bên dưới xông lên dường như muốn bao khỏa thân thể nữ nhân vào trong.
Nữ nhân cũng không phải tay mơ, thân ảnh nháng lên, kiếm ảnh chém liên tiếp vào hư không, muôn vàn đóa mai vàng nở rộ cản đi những khối nham thạch công kích về phía nàng:
- Tạp chủng dám tính kế với ta, một cái Địa Chấn Phù tưởng làm khó được ta sao? Tính tha ngươi một mạng tạo phúc, nhưng không được nữa rồi.
Sau lưng nàng này huyễn hóa ra đôi cánh bạc, nàng bay vút lên không trung tránh khỏi tầm ảnh hưởng của Địa Chấn Phù.
Kim Kiếm biến lớn nhằm đầu tên kia đập tới.
Nam nhân Thiên Vân Cốc lại ném ra một chương phù lục màu đỏ, đương nhiên là cao giai phù lục rồi.
Không gian trước mặt hắn vặn vẹo, một đồ hình thái cực hiện ra sống động cản cự kiếm lại…
Đàm Phi đã ở một chỗ rất xa nơi này rồi, gã chưa có hứng thú đánh đấm cùng đám tu sĩ nhân loại, cũng phải tìm hiểu địa hình địa vật nơi đây một chút, điều quan trọng hơn là gã đang cảm ứng được một nguồn lực lượng kỳ dị, nó vừa mới mẻ nhưng cũng rất đỗi thân quen, Quang Điểm trong thể nội cũng có phản ứng tương tự, chính nó mới là tác nhân gây lên sự phấn khích cho gã lúc này.
Tiến sâu vào rừng đại ngàn thêm hơn chục dặm, phía xa có ba quang điểm nhỏ bay lượn.
Nhật Nguyệt Thần Mục được vận dụng tối đa.
Hình ảnh thu được vào mắt là ba đốm sáng màu cam nhạt lớn cỡ hột đào, ở tại quang điểm còn mọc ra hai cặp cánh chuồn gần như trong suốt.
Điểm đáng lưu ý là không gian quanh những quang điểm kia tựa như bị dồn nén tạo thành một vùng tối đen, ánh sáng đi qua đều bị bẻ cong rồi tiêu biến, phía ngoài quầng tối còn tỏa ra Không Gian Chi Lực rất mãnh liệt.
Đàm Phi mừng thầm, đây ắt hẳn là Không Gian Ánh Linh trong truyền thuyết rồi.
Tay gã đã chuẩn bị sẵn Cát Đằng Hồ Lô, liễm khí thuật được thi triển tối đa, gã từ từ tiến lại.
Ba quang điểm Ánh Linh đang vấn vít tựa như chơi đùa với nhau bất chợt cảnh giác, chúng trùng xuống, lẩn vào lùm cây.
Đàm Phi cười lạnh, Gã cực tốc lao đến, mở nắp hồ lô rồi ném ra.
Hồ Lô cũng thật là thông linh, chỉ thấy đáy bầu chương lên, miệng bầu ‘huýt huýt’ lên những tiếng lanh lảnh, trực tiếp hút được hai điểm Ánh Linh vào trong.
Ánh Linh còn lại vội bỏ chạy, loại vật chất này không ngờ lại có linh tính cao đến thế.
Đàm Phi vội chộp lấy hồ lô, đóng nắp lại rồi phi hành đuổi theo cái thứ ba vừa bỏ chạy.
Không gian Ánh Linh tuy có linh tính nhưng linh trí không có, tốc độ lại chỉ ở mức trung bình, đương nhiên không thể thoát khỏi hắc thủ của ‘ma đầu’ Đàm Phi.
Khi gã đuổi gần kịp nó, đang định giở hồ lô ra thu lấy.
Bất chợt, một cơn đói khát từ dạ dày dâng lên, cảm giác như muốn điên cuồng cắn nuốt một thứ gì đó.
Trảo thủ vung lên, chộp lấy điểm Ánh Linh rồi như một thứ phản xạ tự nhiên, gã nhét tọt điểm Ánh Linh đó vào miệng mà nuốt chửng.
Điều này là hoàn toàn bất thường, nhưng gã đủ thanh tỉnh để hiểu rằng trong một khoảnh khắc, Quang Điểm bí ẩn đã chi phối hành động của gã.
Mà để chi phối được hành động, đương nhiên phải chiếm quyền kiểm soát não bộ.
Gã bắt đầu phát hoảng, nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua, còn cần rất nhiều thời gian để chiêm nghiệm và đánh giá.
Tình trạng phát sinh vừa rồi cũng chưa thể nói lên được là tốt hay xấu, thời gian sẽ trả lời tất cả.
Không Gian Ánh Linh vừa xuống Đan Điền, Quang Điểm như có một hấp lực kéo nó về mà cắn nuốt, loại cảm giác như thể đói khát điên cuồng như thế này Đàm Phi chưa thấy bao giờ.
Quang Điểm hấp