Hà Quốc Huy ngần ngừ một khoảng thời gian rồi tỏ ra miễn cưỡng:
- Yêu cầu đầu tiên ta có thể đáp ứng, nhưng đề nghị thứ hai thứ lỗi ta không thể.
Ngươi đổi sang yêu cầu khác được không?
Đàm Phi nhếch môi cười nhạt:
- Vậy quên chuyện này đi, ngươi có hai lựa chọn.
Một là chết tại đây, hai là mang theo bí mật kia vĩnh viễn xuống u minh chi địa.
Dứt lời, Tàn Đao bắt đầu đỏ lên như vừa mới rút trừ lò nung ra, sát ý trùng thiên đến dọa người.
Đây không phải nói chơi, đây là gã đang bức người.
Họ Hà cũng không phải quả hồng mềm, nhưng có vẻ mục tiêu khám phá động thiên rất quan trọng với hắn.
Hắn bỗng thở dài:
- Hừm… Thôi được rồi, nhịn tên ‘Ngưu Đầu’ ngươi một bước.
Nhưng ta nói trước, cho ngươi nhìn chân diện mục ta một lần, sau đó ta vẫn sẽ mang bộ dạng này đi cùng ngươi.
Đàm gật đầu:
- Được…
Hà Quốc Huy từ từ đưa tay lên gỡ ra chiếc mặt nạ da người, khí tức cũng biến đổi theo, đây gần giống với Vô Diện Vô Nhân Đại Pháp của Đàm, nhưng có vẻ còn cao minh hơn một bậc.
Trước mặt gã hiện ra một thiếu nữ kiều diễm động lòng; cặp lông mày lá liễu sắc nét như tô vẽ.
Đôi mắt to tròn màu nâu sâu hun hút, đôi mắt đó như muốn cuốn lấy hồn phách nam nhân.
Cặp môi đỏ cong cong gợi cảm khiến bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng muốn cắn mút.
Má lúm nhỏ xinh động càng tăng thêm phần duyên dáng.
Làn da trắng như sữa không tì vết.
Nàng này hội tụ nét đẹp trong sáng hồn nhiên của cả Tú Tú, vẻ đẹp đương đại kiều mị của Lan Ngọc và nét nhu mì tinh tế của Diệp Tử Hy.
Thuật pháp thôi không nói, nhưng quả thật y phục đạo sĩ của Thiên Vân Cốc đã phần nào giấu đi được những điểm lồi lõm đại biểu cho nữ nhân, thất khó có thể phân biệt.
Đàm phi lắc lắc đâu cho tỉnh táo:
- Hóa ra là nữ giả nam trang, ngươi đang sử dụng mị thuật hay thiên sinh kiều diễm vậy?
Thiếu nữ đeo mặt nạ da lên, hình dạng đã trở lại với nam nhân Hà Quốc Huy, nàng ta vẫn tỏ vẻ không vui:
- Cái này tự ngươi suy diễn.
Ta đã đáp ứng yêu cầu của đạo hữu, vậy chúng ta có thể cùng tầm bảo được chưa?
Đàm Phi đưa hữu thủ lên ấn đường, miệng lẩm nhẩm chú ngữ ‘Tâm Ma Phát Thệ’.
Bàn tay gã sáng lên, hội tụ điểm điểm bạch quang rồi đưa ra phía trước.
Nữ nhân giả trang cũng làm tương tự, hai luồng ánh sáng mang theo những điểm bạch quang nhỏ li ti bay thành đoàn trên không trung, chúng hòa quyện xoắn xuýt vào nhau rồi từ từ phiêu tán.
Đây đại biểu cho việc phát thệ sinh tâm ma trong giới tu sĩ.
Tác dụng thì chẳng biết có hiệu quả không? Nhưng hàng vạn năm nay tu tiên giả Vân Lam vẫn thường làm vậy.
Đàm Phi giơ tay ra hiệu mời Quốc Huy dẫn đường.
Bất chợt Quốc Huy hỏi ngược lại:
- Đạo hữu không hỏi tên ta?
Đàm lắc đầu:
- Không cần thiết, ta biết có hỏi ngươi cũng không trả lời, không hỏi thì tốt hơn.
- Sao biết ta không trả lời? - Quốc Huy vặn lại.
Đàm cười gian xảo:
- Nữ nhân các vị có cần phải phiền phức thế không?
- Hồ Thanh Hà! - Chợt nữ nhân thốt lên.
- Ồ…! Hóa ra là Hồ đạo hữu! Chúng ta xuất phát thôi.
Thanh Hà tế ra pháp khí phi hành là một chiếc lông ngỗng trắng muốt khum khum như chiếc thuyền, bước lên đó rồi vẫy vẫy Đàm, hai người cùng đứng trên Thiên Nga Vũ bay về phía trung tâm lòng hồ với vận tốc cực nhanh.
Hồ lớn rộng mênh mông không biết đâu là điểm cuối, thuyền lông ngỗng phi hành khoảng gần hai canh giờ, trước mặt hai người hiện ra một vùng sơn cước đẹp lộng lẫy.
Núi cao vấn vít mây lành, thác nước hùng vĩ với một làn sương bao quanh mờ ảo, đây đó còn hiện lên những vệt cầu vồng bảy sắc, mặt hồ trong xanh sâu thẳm với chim cá tung tăng bơi lội.
Phải nói là phong cảnh hữu tình thơ mộng không bút nào tả xiết.
Đàm Phi thả thần niệm ra cảm ứng tứ phía, nhưng bất luận có cố gắng như thế nào cũng không mảy may phát hiện ra dị trạng.
Thanh Hà dường như đọc được ý nghĩ của gã, nàng ta chỉ cười nhẹ, sau đó lấy Cát Đằng Hồ Lô rồi dốc ngược, một điểm Ánh Linh bay ra khỏi miệng hồ lô.
Nó chao lượn vài vòng rồi nhao về phía thác nước gần đó.
Hồ Thanh Hà ra hiệu cho Đàm, cả hai người liền bay theo điểm Không Gian Ánh Linh.
Ánh Linh kia bay xuyên qua tầng tầng lớp lớp bọt nước, đến một vách đá bên trong màn thác lũ, đây chỉ có một vách đá sần sùi lít nhít rêu phong.
Khoảng không gian tối tăm bị dồn nén quanh Ánh Linh bỗng bành trướng rộng như miệng giếng, Ánh Linh từ từ tiềm nhập vào trong vách đá, để lại bề mặt rêu phong một vòng xoáy hắc động đang từ từ khép lại.
Thanh Hà vội vã kinh thân chuy tọt qua hắc động, Đàm Phi cũng lao theo, vừa kịp lúc hắc động thu nhỏ rồi biến mất.
Bên trong động thiên có không gian rất lớn, những cột đá khổng lồ lít nhít tựa như những cây cột chống đỡ vòm động.
nền động và vách động nhô ra rất nhiều khối ngọc Lục Bảo, Thạch Anh, Hồng Lựu Ngọc… chúng tự phát sáng khiến không gian càng trở nên lung linh huyền ảo.
Những loại đá quý này tuy đẹp đẽ, có giá trị rất lớn đối với phàm nhân, nhưng với tu tiên giả lại chỉ như phù phiếm, không có chút giá trị nào.
Cây cỏ trong đây cũng thập phần lạ lẫm, Đàm Phi tự phụ thông hiểu về rất nhiều linh tài địa bảo tại Vân Lam Giới, vậy mà gã cũng chỉ nhận biết được có ba phần.
Ngay cạnh Đàm Phi có một chiếc bia đá lớn, văn tự chạm khắc trên đó vẫn lối cổ tự Cô Thiên Đại Lục, gã hời hợt đọc lướt qua bởi đây cũng chỉ là một cái địa danh.
Hồ Thanh Hà tinh ý vội hỏi:
- Đạo hữu biết được loại văn tự này?
- Ba Bể Hồ, Nam Mẫu Động.
- Đàm buột miệng trả lời.
Thanh Hà gật đầu, nàng chỉ tay về phía xa nơi điểm cuối cùng của động thiên:
- Chỗ sâu nhất trong kia là kết giới, ẩn nấp gần đó là ba đầu dị thú và một pháp trận cổ đại bảo vệ cổng vào kết giới.
Chúng ta chỉ cần vô hiệu được đám dị thú, trận pháp bảo vệ ta có thể phá giải được.
Nói rồi Thanh Hà di chuyển vào sâu trong động thiên, Đàm Phi cũng khinh thân đuổi theo.
Khí tức áp bách từ sâu bên trong bắt đầu tăng dần, Đàm Phi phóng thích thần thức ở cấp độ mạnh nhất.
Gã đang cố gắng đánh giá chính xác thực lực của ba đầu dị thú, trong đó có hai con rất mạnh, tuy không thể so sánh với Cửu Đầu Trùng nhưng cũng rất là hung hãn.
Đầu thú thứ ba lại yếu đến thê thảm, khí tức lúc có lúc không, tựa như ngọn đèn trước gió.
Đây đương nhiên là chuyện tốt, cầu còn chẳng được.
Hai người đã tiến vào điểm cuối