Thiên hà Rumbati.
Cùng với những chùm sáng trắng chớp lên liên tục, một chiếc tuần dương hạm và bốn chiếc Tia Chớp xuất hiện bên cổng siêu không gian JP7.
“Tuy so với kế hoạch bị chậm lại mấy phút, nhưng cuối cùng chúng ta cũng đến với thiên hà Rumbati.” Thụy Sâm đưa ánh mắt nhìn về phía mặt trời vàng đang toả sáng ở xa xa, cảm khái nói.
“Đúng thế, khi bắt đầu tao còn lo chưa chắc đã đến kịp nhưng Đồng Minh 01 không hổ danh là đã được cải tiến lại, so với tuần dương hạm thường có tốc độ nhanh hơn nhiều.” Robert Parnell vẫn còn nheo nheo mắt để đỡ chói dưới ánh sáng trắng, liếc mắt nhìn Đồng Minh 01 đáp.
“Đội trưởng! Chúng ta còn chưa đến mà!” Jessica nhẹ giọng nhắc. “Vị trí đàm phán ở trên quỹ đạo hành tinh thứ 7, chúng ta còn cần ít nhất 45 phút nữa mới đến.”
“Không cần lo, Jessica!” Thụy Sâm còn chưa kịp đáp, Robert Parnell đã nói tranh. “Yên tâm đi, không có chuyện gì nữa đâu, đây là địa bàn của Rumbati, đến đây cơ bản là an toàn rồi, chính phủ của Rumbati chắc chắn cũng không muốn để nhà cầm quyền Đế Quốc biết họ tiếp xúc với chúng ta, nếu không bọn họ đã không tổ chức gặp gỡ ở cái nơi heo hút này mà đã chọn ở trên hành tinh chính rồi, nếu đã chọn ở đây có nghĩa là họ mong có sự an toàn và bí ẩn.”
“Nói đúng lắm! Nhưng Jessica cũng không sai, tuy rằng khả năng bị tập kích không lớn nhưng cũng không thể buông lỏng cảnh giác.”
“Hai người này!” Robert Parnell lầm bầm đủ cho cả thế giới nghe thấy. “Chả trách người ta nói rau nào sâu nấy, thằng cha Thụy Sâm này làm hư cả con gái nhà người ta, tao bảo làm sao trên đời lại có chuyện xui xẻo như thế, đến đâu cũng gặp phải Đế Quốc? Lúc trước chúng ta gặp phải hạm đội Đế Quốc đã có thể nói là xui xẻo đến cực độ rồi, làm sao bây giờ còn gặp nữa? Tao không tin có ai lại xui đến thế!”
“Mày nghĩ tao thích gặp Đế Quốc à? Liên tục tác chiến khiến tao mệt gần chết rồi đấy, tốt nhất là có thể bình an thuận lợi hoàn thành đàm phán. Ngàn vạn lần chớ có chuyện gì xảy ra nữa, hiện nay tao cần nhất là có thể nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc cho đẫy, hôm nay chúng ta đã làm vượt quá năng lực thông thường của anh em rồi…” Thụy Sâm mệt mỏi nói.
“Sách! Sách! Đúng y như rằng, hôm nay số chiến công của mày cũng có thể sánh ngang với chiến quả của hạm đội trong mấy tháng rồi, hiện nay Đồng Minh còn có ai phong quang như mày? Ha! Thằng nhóc nhà mày, tao phát hiện từ khi cặp đôi với mày đủ thứ kỳ quái đã dồn đến, nếu năm ngoái mày không làm giáo viên, có khi bây giờ Đế Quốc đã diệt vong rồi cũng nên…”
“Chết tiệt! Mày nghĩ tao là thần tiên hả? Búng tay một cái diệt vong cả Đế Quốc? Tao không phải là ông trời! Nói cho mày biết, lần này là chó ngáp phải ruồi, số mình may mắn nên mới có đám tinh vân giúp đỡ, Đế Quốc lại không thông thuộc hoàn cảnh, không biết giữa đám tinh vân tồn tại một hành tinh thuộc dạng bất ổn, những cái đó đầy nhân tố ngẫu nhiên, lần sau khi Đế Quốc đã có được bài học, mày đừng mong có cơ hội như thế nữa…”
………………………………
Trong khi đôi bạn còn đang nói chuyện phiếm, Đồng Minh 01 đã tiếp cận đến hành tinh thứ 7 trong hệ thiên hà Rumbati rồi, thuyền trưởng Dirk khẽ nhíu mày, rada trên tàu đã bao trùm khoảng không quanh hành tinh số 7 nhưng vẫn chẳng có gì ở quanh đó.
“Vẫn chưa phát hiện các bạn người Rumbati sao?” Ông không nén được lại hỏi lần nữa.
“Vẫn chưa phát hiện được gì thưa thuyền trưởng! Trên màn hình vẫn trống trơn! Đừng nói là chiến hạm, ngay cả tàu con thoi cũng không có.” Sĩ quan điện tử lắc đầu.
‘Kỳ quái? Có chuện gì xảy ra thế không biết?” Ông đứng dậy, đi lại bên hệ thống giám sát không gian quan sát, mặc dù ông có thể gọi các số liệu đó thể hiện trên màn hình của ông. “Chúng ta đã phải trải qua biết bao nguy hiểm mới đến được, chẳng nhẽ bọn họ lại lỡ hẹn?.”
“Điều này thì tôi không rõ, nhưng ngài xem này, thuyền trưởng, màn hình không thu được tín hiệu nào, nhưng cũng có thể là do tàu của người Rumbati ẩn phía sau hành tinh số 7, như thế rada của ta không thể phát hiện ra được, cự ly từ chỗ ta đến đó còn quá xa, cần tiếp cận lại thêm một chút rồi mới có thể quét kỹ lưỡng khu vực quanh hành tinh.”
“Cũng chỉ còn cách đó thôi, sĩ quan điều khiển, giữ nguyên hướng, tốc độ tối đa.” Thuyền trưởng cao giọng hạ lệnh.
“Rõ! Thưa thuyền trưởng!”
Không có lý, bọn họ đáng nhẽ phải biết ngay từ khi Đồng Minh 01 xuất hiện ở bên cổng siêu không gian JP7 mới đúng chứ? Thuyền trưởng Dirk nghi hoặc thầm nhủ. Chẳng nhẽ bọn họ thật sự lỡ hẹn hoặc đến muộn sao? Trong một cuộc hội đàm quan trọng như thế này mà lỡ hẹn, điều đó chằng giống phong cách của người Rumbati chút nào, đối với những người đầy lòng kiêu hãnh và tự trong như người Rumbati, đó là một trong những chuyện xấu hổ và đáng trách nhất trên đời.
Đồng Minh 01 nhanh chóng tiếp cận hành tinh thứ 7 của thiên hà Rumbati, cự ly ngày càng gần, đó là một hành tinh chủ yếu là thể khí, những khối mây dày đến hàng trăm ki lô mét bao phủ bề mặt hành tinh này, do bản thân khối mây đó có khả năng hấp thụ những tia sáng thuộc quang phổ đỏ nên cả hành tinh thể hiện một màu lam mĩ lệ, như một viên ngọc thạch lấp lánh giữa vũ trụ, bên ngoài còn có một vành đai màu vàng óng ánh, do những mảnh thiên thạch vụn và băng đá tổ hợp thành, bên ngoài là 23 vệ tinh tự nhiên, lớn có, nhỏ có, gần có, xa có, như những người lính bảo vệ xung quanh hành tinh thứ 7 suốt hàng vạn năm qua.
Nhiều vệ tinh như thế, lại còn có cả vành đai do thiên thạch và băng đá tổ hợp thành, đây đúng là một chỗ ẩn náu lý tưởng, người Rumbati cũng biết chọn chỗ đấy, nếu như là lúc hoà bình, có thể biến nơi đây thành một địa điểm du lịch cũng không tồi, cũng có khi sau chiến tranh, anh có thể tính xem có nên kiếm một chiếc du thuyền hào hoa, đưa khách đi xuyên qua các thiên hà, trên tàu đầy những quý ông quý bà thừa tiền đi tầm hoan tác nhạc, cùng những cô gái ăn mặc hở hang… Thụy Sâm vừa nhàn nhã đưa mắt ngắm nghía cảnh vật xung quanh vừa nghĩ lung tung.
Nghĩ đến