“Thiếu tá, chắc hôm nay anh cũng thất, nghi thức long trọng này là được cử hành hôm nay cũng là thể hiện sự mong đợi của tôi, tướng quân Martin, hội nghị và cả Đồng Minh.” Sau khi kết thúc nghi thức, Thụy Sâm cùng phu nhân Almeida và tướng quân Martin đến văn phòng của phu nhân.
“Vâng, thưa phu nhân! Tôi sẽ không phụ sự mong đợi của các vị.”
“Tôi đã đọc kỹ hồ sơ của anh, bất kể là khi phục vụ trong đội ngũ Đế Quốc hay khi ở Đồng Minh, sự phục vụ của anh phải nói là vô cùng xuất sắc, là một phi công chiến đấu, năng lực hiện nay của anh thừa đảm nhiệm vị trí của một trung đội trưởng, thậm chí của một liên đội trưởng. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ với sự kỳ vọng của chúng tôi đối với anh.”
“Sao vậy? Thưa phu nhân?” Thụy Sâm ngạc nhiên hỏi lại, là một phi công ở vào độ tuổi như anh, có thể trở thành một trung đội trưởng, thậm chí là liên đội trưởng còn chưa đủ sao? Còn năng lực, số lượng chiến đấu cơ bị bắn hạ bởi anh và cả hạm đội 5 của Đế Quốc còn chưa đủ sao?
Như nhìn xuyên thấy suy nghĩ của Thụy Sâm, phu nhân Almeida mỉm cười nói. “Chúng tôi không chỉ cần anh như một vị chỉ huy liên đội chiến đấu cơ, những gì chúng tôi cần ở anh còn cao hơn, cần có tầm nhìn xa hơn, chúng tôi muốn anh trở thành một nhân tài chỉ huy, có khả năng lập kế hoạch, thống nhất chỉ huy tổng hợp các lực lượng không gian của Đồng Minh, cũng như điều động và phối hợp chiến thuật… Theo những tiêu chuẩn đó anh nhận thấy mình có đủ năng lực không?”
“Cái này…” Thụy Sâm ngớ người, hiện nay quá trình tác chiến của hạm đội trong những hoàn cảnh không gian khác nhau đòi hỏi vận dụng những chiến thuật chiến lược phức tạp vô cùng, mặc dù đã từng có đôi lần nắm vai trò chỉ huy, nhưng những lần đó có lực lương bao nhiêu? Nhiều nhất cũng chỉ là một chiếc tuần dương hạm, một khu trục hạm, một trung đội chiến đấu cơ, hơn nữa kế hoạch cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy đến hoạt động và vận hành của chiến hạm, thế mà lần ấy cũng đủ khiến cho Thụy Sâm phải hoa mắt chóng mặt, cảm thấy áp lực như đá đè trên vai, bởi những gì anh không hiểu thật quá nhiều. Dù sao thì Thụy Sâm cũng chỉ là một phi công chiến đấu, đối với chiến hạm, anh có thể nói là không biết chút nào, tuy rằng chiến hạm được chỉ huy bởi thuyền trưởng nhưng nếu không hiểu biết gì về những đặc điểm khi vận hành hoặc tác chiến của chiến hạm, đóng vài trò của một chỉ huy, anh rất dễ đưa ra nhưng mệnh lệnh sai lầm, lúc đó không phải chỉ là tổn thất dăm chiếc chiến đấu cơ nữa mà thậm chỉ có thể dẫn đến sự diệt vong của cả hạm đội.
Còn đối với hạm đội 5 đáng thương của Đế Quốc, Thụy Sâm hiểu rõ rằng đó chẳng qua chỉ là một thứ may mắn, cái kiểu vận may đó chắc chắn không có nhiều, nếu tác chiến mà cứ mong xuất hiện những vậy may như vậy, nói thẳng ra là ngu xuẩn.
“Tôi hiểu rồi, thưa phu nhân, tôi phải thừa nhận rằng về mặt này năng lực của tôi còn xa mới đủ.” Thụy Sâm miễn cưỡng cười. “Nhưng thực ra tôi mới chỉ có hơn 20 tuổi, thậm chí còn chưa được học tập về những thứ đó. Cũng có thể tôi có đôi chút kinh nghiệm. Nhưng thưa phu nhân, người không thấy rằng…” Anh cẩn thận lựa chọn từ ngữ. “Có vẻ như là quá vội vàng không, chí ít trong thời gian trước mắt, ở những phương diện mà người yêu cầu, tôi còn xa mới sánh kịp thượng tá Alfred.”
Cứ theo Thụy Sâm được biết, thượng tá Alfred, sư đoàn trưởng sư đoàn không quân số 17 thuộc hạm đội 7, bản thân ông không chỉ có mười mấy năm kinh nghiệm tác chiến, trước khi xuất ngũ ở Đế Quốc còn trải qua nhiều lần tập huấn chi tiết, có hai bằng thạc sĩ chuyên nghiệp, cũng đã có không ít kinh nghiệm chỉ huy hạm đội tác chiến. Còn anh thì sao? Anh có bao nhiêu năm kinh nghiệm, trải qua bao nhiêu lần được đào tạo chuyên nghiệp, trình độ văn hoá như thế nào? Ở mọi phương diện Thụy Sâm có lắp mô tơ vào chân cũng còn lâu mới đuổi kịp thượng tá.
“Thiếu tá không cần lo.” Tướng quân Martin xen vào. “Chúng tôi không có ý yêu cầu cậu đảm nhiệm vai trò chỉ huy vào thời điểm này, chỉ là yêu cầu của Đồng Minh đối với cậu sau này không chỉ dừng lại ở một phi công bình thường, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, hiện nay chúng ta cũng phải có sự chuẩn bị cho tương lai. Còn thượng tá Alfred…” Tướng quân Martin nhún vai. “Hạm đội khẳng định sẽ phát triển, sẽ không chỉ có duy nhất một hạm đội 7 này, cũng sẽ có nhiều sư đoàn không quân nữa, thượng tá rồi sẽ tấn thăng thành tướng quân, chúng ta không thể chờ đến đấy mới chạy loạn lên khắp nơi để tìm một sư trưởng mới được, không thể để khoảng trống ở lớp người kế cận, đúng không?”
“Tôi hiểu rồi, tướng quân.” Thuỵ Sâm đáp, anh hỏi tiếp. “Nếu thế…”
“Chúng tôi tạm thời điều anh rời khỏi hạm đội 7.” Phu nhân Almeida nghiêm túc nói.
“Điều rời khỏi hạm đội 7? Đến đâu thế ạ?”
“Đến Liên Bang!”
“Vậy à! Cái gì!!!! Đến chỗ nào???” Thụy Sâm lặng người, anh không tin nổi vào tai mình nữa, hình như phu nhân Almeida vừa nói là đến với Liên Bang, chẳng nhẽ lại là Địa Cầu Liên Bang? Nhưng Liên Bang và Đồng Minh chẳng phải đã chia tay rồi sao? Chẳng nhẽ lại còn một Liên Bang khác?
“Đến Địa Cầu Liên Bang, chúng tôi sẽ đưa anh đến Nguyệt Cầu, ở đó có Học viện chỉ huy tác chiến tổng hợp Biển Phong Bạo, anh sẽ có một khoá ba tháng học tập cấp tốc ở đó, tôi hy vọng anh lợi dụng tốt cơ hội này, thiếu tá!” Phu nhân bình tĩnh nói.
Nhưng Thụy Sâm thì lại không sao bình tĩnh nổi, Địa Cầu Liên Bang, mấy chữ ấy khiến lòng anh như cuộn lên, ở đó có những người thường quấy nhiễu giấc ngủ của anh. Cố hết sức bình tĩnh, Thụy Sâm nói. “Tôi… chúng ta… chúng ta còn có thể đến với Liên Bang sao? Sự hợp tác giữa hai bên chẳng phải đã ngừng lại cùng với hiệp định đình chiến rồi sao?”
Nhìn nét mặt kinh dị của Thụy Sâm, hai vị lãnh đạo cao cấp của Đồng Minh nhìn nhau mỉm cười, xem ra công tác bảo mật làm quá tốt, đại đa số nhân viêm Đồng Minh hầu như không biết gì về điều này.
“Thiếu tá!” Phu nhân Almeida kiên nhẫn giải thích. “Sự hợp tác của chúng ta