Đứng trước mắt Thụy Sâm là một người đàn ông trung niên, cử chỉ trang trọng và uy nghiêm thể hiện phong thái của một người đã quen với việc ở những vị trí đầy quyền lực, trên khuôn mặt ông không nhận ra được những vết nhăn, có lẽ tuổi tác cũng không quá lớn, không biết vì công việc quá nhiều hay vì quá lo cho con gái mà mái tóc của ông ta đã bạc gần nửa, trong mắt ẩn hiện một tia mệt mỏi và lo lắng. Bên cạnh ông là một phụ nữ trung niên, Thụy Sâm không tiện nhìn kỹ nhưng chỉ lướt qua anh cũng nhận ra đó là mẹ của Phi Luân, hai người có quá nhiều nét giống nhau, từ ánh mắt, sống mũi đến mái tóc đen óng mượt… Nhưng đôi mắt của bà hơi đỏ, có chút sưng, hình như là vừa mới khóc xong, khả năng là do nhìn thấy chiếc lắc của Phi Luân nên nhớ con mà khóc.
Đứng trước mặt hai người, cảm nhân ánh mắt của họ lượt ngang lướt dọc, không biết tại sao anh lại cảm thấy căng thẳng, như đang ở trong một kỳ thi quan trọng vậy, một kỳ thi có thể quyết định cả cuộc đời, lúc này Thụy Sâm thực mong Robert Parnell có thể vào theo anh, có lẽ như thế sẽ khiến anh vững tâm hơn, nhưng cái thằng bạn không chút nghĩa khí gì của anh lại đường hoàng nói rằng đây không phải là chuyện của hắn, nên đứng bên ngoài, thêm vào vị quản gia lại có vẻ hết sức tán đồng với sự “biết điều” đó!
“Thượng úy, xin mời ngồi!” Cảm giác được sự căng thẳng của Thụy Sâm, người đàn ông mỉm cười đưa tay làm động tác mời. “Có muốn uống chút gì không?”
“Không cần đâu, xin cám ơn Diêu tiên sinh, Diêu phu nhân!” Thụy Sâm không dám chậm trễ, anh vội ngồi xuống trả lời đầy cung kính.
Chờ Thụy Sâm ngồi xuống, người đàn ông tiếp tục nói. “Anh đoán rất đúng, chúng tôi là cha mẹ của Phi Luân, vì sao chúng tôi muốn gặp anh, chắc anh cũng biết rồi chứa?”
“Vâng, ngài quản gia cũng đã nói, đó là vì chiếc lắc trên tay tôi.”
“Có thể cho chúng tôi xem chiếc lắc đó được không?” Trong mắt người đàn ông lóe lên một tia sáng.
“Đương nhiên ạ!” Thụy Sâm cẩn thận tháo chiếc lắc xuống đưa sang bên.
“Đưa tôi xem nào!” Không chờ chồng đưa tay, Diêu phu nhân đã nhanh chóng đỡ lấy chiếc lắc, lật qua lật lại…
“Không sai được!” Giọng nói của bà trở nên nghèn nghẹn, bà thấp giọng nói với chồng. “Đây là lắc của con bé, tôi nhớ không sai mà, hơn nữa, nhìn này, trên này còn có khắc tên con bé, tôi nhìn không nhầm đâu.”
So với sự kích động của vợ, nghị sĩ Diêu lại có trấn tĩnh hơn nhiều, ông chỉ liếc qua một cái là đưa mắt về phía Thụy Sâm, ông biết rõ, chiếc lắc là do vợ mua tặng con gái năm con bé mười tám tuổi, bà biết rõ từng chi tiết nhỏ của nó, nếu bà đã khẳng định thế thì chắc chắn nó đúng là của Phi Luân.
Đưa mắt nhìn về phía Thụy Sâm, ánh mắt của ông trở nên sắc nhọn, chằm chằm nhìn vào mắt của anh như muốn đọc những điều bí ẩn đằng sau con người Thụy Sâm, ánh mắt của ông khiến Thụy Sâm không khỏi mất tự nhiên, nhưng anh chàng vẫn cố gắng giả như không có gì, chỉ đưa mắt sang bên tránh ánh mắt của cha Phi Luân.
Vị nghị sĩ im lặng một chút rồi dường như nghĩ ra điều gì, ông lên tiếng, câu hỏi đầu tiên đã khiến Thụy Sâm phải lặng người.
“Thượng úy Dương John, anh tên gì?”
“Cái gì ạ? Ngài không phải vừa gọi tôi là Dương John sao?” Thụy Sâm hơn ngơ ngác, câu hỏi ấy dường như có vấn đề, đã gọi tên anh ra rồi còn hỏi tên là gì, chằng nhẽ ngài nghị sĩ nói nhầm hay anh nghe nhầm.
“Tôi hỏi là hỏi tên thật, tên của anh tại Đồng Minh, chức vụ, quân hàm, Dương John! Cái tên quá phổ thông! Hừ! Bọn họ đến cái này cũng nghĩ đến, đúng là chu đáo!” Vị nghị sĩ chỉ khẽ nhếch mép một cái, hơi dài giọng nói.
“Ngài… Diêu tiên sinh!” Thụy Sâm khẽ nuốt nước bọt, tuy cố giữ bình tĩnh nhưng anh vẫn không khỏi hơi biến sắc. “Ngài biết tôi không phài là quân nhân Liên Bang mà là người của Đồng Minh?”
Nhìn phản ứng của Thụy Sâm, ngài nghị sĩ thỏa mãn gật đầu, điều này chứng minh những gì ông nói là đúng. “Chàng trai, xem ra tôi đoán không sai, không sợ nói thật với anh, tôi đoán ra từ chiếc lắc của Phi Luân đấy. Con bé lần trước về nhà vẫn đeo nó, đến sau khi trở về từ Đồng Minh lại không thấy đâu nữa, hỏi thì nó bảo đã tặng cho người khác rồi, hỏi tặng cho ai thì nhất định không nói. Trong thời gian ấy, đại bộ phận nó đều ở hậu phương Đế Quốc để giúp Đồng Minh huấn luyện phi công, anh lại nói với Tang Đức Long rằng cái lắc là do Phi Luân tặng anh, vậy chẳng dễ đoán lắm sao?”
Ông đột nhiên dừng một chút rồi như chợt nhớ ra điều gì, nói tiếp. “Còn một chiếc huân chương Đồng minh Độc lập Tự do Năm sao mà nó vẫn giữ như báu vật nữa, là anh tặng nó hả?”
“Vâng thưa ngài, chiếc huân chương là của tôi tặng Phi Luân, thành thật mà nói, tôi đúng là người của Đồng Minh, bộ quân phục chỉ là vỏ bọc để tránh những phiền toái cho cả hai bên.” Thụy Sâm thành thật nói.
Anh cũng chẳng định che giấu vị nghị sĩ Liên Bang này làm gì, với địa vị của ông, nếu đã biết một phần, chỉ cần muốn ông tìm ra anh chẳng chút khó khăn, hơn nữa đó còn là cha của Phi Luân, thân phận thật sự của anh sớm muộn gì cũng phải nói cho ông biết.
“Đúng như tôi đoán, tôi biết Đồng Minh có người đang hoạt động ở