" Nguy hiểm thật, may mắn là chúng ta còn không quá muộn." Thụy Sâm ngoảnh đầu lại nhìn phía sau, vụ nổ ở cổng siêu không gian những quầng sáng chiếu rọi phần đuôi chiến đấu cơ của anh, vụ nổ từ ngư lôi xung động năng lượng không kéo dài lâu, cổng siêu không gian tựa hồ không có gì thay đổi, nhưng Thụy Sâm thở phào nhẹ nhõm, Đế Quốc tạm thời không thể tiếp tục truy kích đến đây.
Nhìn lướt qua rada, xung quanh đều là những điểm xanh thể hiện đồng đội, chỉ có vài điểm đỏ hầu như đã bị những điểm xanh vây kín xung quanh, những điểm đỏ này, rada nhanh chóng nhận ra loại hình của chúng nó, tất cả đều là các tàu cứu hộ không vũ trang của Đế Quốc, chúng không có gì uy hiếp đến bọn anh, hay nói cho đúng là, hiện nay bọn anh đang uy hiếp chúng, cuối cùng thì mọi người đều có thể thở phào, an toàn rồi.
Chuyển sang tần số liên lạc với Sonia, Thụy Sâm cảm kích nói," Cám ơn Sonia! Không có của em yểm trợ, nói không chừng anh sẽ bị bỏ lại ở bên đó. Có em ở đây thật sự là may mắn của anh."
" Anh sẽ không ở một mình" Sonia cười khẽ, để lộ hàm răng trắng nõn dưới lần kính bảo hộ của mũ tác chiến "Cho dù có thật sự bất hạnh bị bỏ lại, cũng là hai người cùng nhau ở lại."
"Không! Sonia, em không nên như vậy," Thụy Sâm vội nói "Dù sao, một người bất hạnh đã đủ rồi, đừng có làm chuyện điên rồ......"
Anh chần chờ một chút, nói như vậy đối cô ấy có tác dụng sao? Để tay lên ngực mà hỏi, nếu họ đổi vị trí cho nhau, nếu người lúc ấy không thể thoát khỏi truy kích là Sonia, anh có bay thẳng đến cổng siêu không gian để rút lui hay vẫn mạo hiểm ở lại giúp nàng, cùng nhau vượt qua khó khăn? Đáp án là quá rõ ràng.
" Anh hiểu chưa? Anh hiện nay đã không phải là của riêng mình anh." Người đẹp nhìn khuôn mặt đột nhiên đờ ra của Thụy Sâm, với sự thông minh của minh, nàng đương nhiên hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì, đợi một lát, Sonia mới nhẹ giọng hỏi.
"Xin lỗi, cám ơn em đã nhắc nhở. Anh hiểu được." Thụy Sâm chậm rãi nói, trong lòng anh đầy những cảm xúc lẫn lộn, tình cảm toát ra từ giọng nói của Sonia làm cho anh cảm thấy ngọt ngào, ấm áp, đồng thời cũng làm cho anh cảm thấy một chút hổ thẹn.
"Không riêng gì em, còn có Phi Luân nữa, nếu nói anh không kịp trở về, người đau khổ nhất có lẽ là con bé, về phần em," Cô cười cười " Dù sao em cũng sẽ cùng anh ở lại giải quyết hậu quả."
" Không cần nói nữa." Thụy Sâm nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô gái trên màn hình." Anh hiểu ý em, sinh mệnh của anh đã không còn của riêng mình anh, không kể vì bản thân, cho dù là vì mọi người, sau này anh cũng sẽ cẩn thận hơn. Anh sẽ cố gắng tránh các trường hợp có thể làm cho mọi ngươi lo lắng," Anh cười khẽ rồi nói," Cũng sẽ tránh để em phải lâm vào tình thế nguy hiểm."
Sonia vui mừng gật đầu, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười rạng rỡ. "Chúng ta cùng trở về tàu đi."
............
Tàu Người Giải Phóng cũng không dừng lại chờ đợi chiến đấu cơ thu hồi về hết hay chờ đến khi hoạt động cứu viện hoàn thành, Phi Luân biết rõ rằng nơi này không phải là chỗ có thể ở lâu, tuy rằng đã dùng ngư lôi xung động năng lượng phong tỏa cổng siêu không gian. Nhưng nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, hạm đội Đế Quốc lại xuyên qua được, chúng sẽ xuất hiện ngay trước mặt tàu Người Giải Phóng.
Lệnh cho tàu Người Giải Phóng tiếp tục hướng về cổng siêu không gian JP1- nơi bọn họ đã qua để đến thiên hà XY-1987, để lại hai tàu cứu hộ phụ trách cứu viện những phi công Đồng Minh bị bắn rơi, cùng mấy chiếc Tia Chớp ở lại yểm hộ hoạt động cứu hộ. Thụy Sâm tự nguyện lưu lại, mà Sonia vì không yên tâm, kiên trì cùng nhau ở lại, bọn họ sau khi hoàn thành nhiệm vụ cứu hộ rồi đuổi theo tàu Người Giải Phóng, còn những chiếc Tia Chớp khác có nhiệm vụ áp giải những chiếc tàu cứu hộ không may mắn của Đế Quốc, cùng với cả những phi công Đế Quốc được cứu lên, bay về hạ cánh trên tàu Người Giải Phóng.
Quá trình tìm kiếm cứu hộ tương đối thuận lợi, trong không chiến họ bị tổn thất 13 chiếc Tia Chớp, nhưng có hơn một nửa, tổng cộng 7 phi công thành công thoát ra, và đều được cứu lên tàu, trong đó bao gồm cả Hoa Vân Long cùng Thù Ni, những người được cứu lên, ai cũng nước mắt vòng quanh, kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, Thụy Sâm phỏng dù không đúng hoàn toàn cũng chẳng kém mấy, dù sao thậm xưng một chút cũng không tạo thành vấn đề nghiêm trọng gì......
Chiếc Tia Chớp màu đen là chiếc cuối cùng hạ cánh xuống tàu Người Giải Phóng, dừng lại ở hangar còn tốt bên mạn phải, hangar bên trái tàu trừ phi được đại tu, nếu thì không thể dùng lại được, cũng may đây chỉ là nhiệm vụ điều tra, trên tàu cũng không đủ chiến đấu cơ như biên chế, rong chiến đấu lại tổn thất một bộ phận, do đó một hangar còn lại mới có thể chứa được hết số chiến đấu cơ.
Chiến đấu cơ còn chưa dừng lại hẳn, phía dưới đã xuất hiện thân hình thon thả, cô gái không có đội mũ, có thể nhìn thấy mái tóc đen óng ả, tết thành một cái đuôi sam ở sau người, có vẻ tăng thêm sức sống thanh xuân.
" Phi Luân." Thụy Sâm cảm thấy có chút bất ngờ, nắp khoang lái, chỉ nhảy vài bước đã xống đến đất, ôm chầm lấy cô gái vào trong ngực," Sao em lại xuống đây? Anh còn nghĩ em vẫn làm nhiệm vụ trên khoang chỉ huy cơ."
Cô gái ngoan ngoãn dụi đầu vào vùng ngực rộng lớn của người yêu "Hiện trên khoang chỉ huy đã không còn việc gì, thượng úy Karl có thể xử lý, em đến chỉ muốn gặp anh, muốn ở bên anh."
"Cô bé ngốc, chúng ta chẳng phải ngày nào cũng đều gặp mặt sao? Anh mới rời tàu