“Toàn thể chú ý! Toàn thể chú ý! Tàu Sagittarii sắp đến cổng siêu không gian, yêu cầu phi hành viên trở về vị trí của mình, lưu ý sẽ có chấn động và dằn xóc quá trình xuyên qua siêu không gian. Xin cám ơn!” Một giọng nữ dịu dàng do máy tính điện tử trung tâm phát ra qua hệ thông loa thông báo cho mọi người.
“Đây là cổng cuối cùng rồi, bọn ta cũng sắp đến thiên hà Cockran.” Robert Parnell tìm một chỗ ngồi xuống, nói nhỏ với Thụy Sâm.
“Cũng may là vừa đúng thời gian quy định.” Thụy Sâm ngoảnh đầu nhìn qua khung kính ra ngoài, nhưng cũng giống như hầu hết thời gian của cuộc hành trình bao quanh con tàu chỉ là một khoảng không đen ngòm.
“Bắt đầu rồi…”
Đột nhiên bên ngoài khung cửa xuất hiện những đốm sáng lấp lánh rồi kéo dài ra thành một tia sáng dài về phía sau tàu, mọi vật dường như tăng tốc chạy về phía trước, bên ngoài, một vùng sáng trắng xóa bao phủ mọi thứ… Lần này thời gian xuyên qua siêu không gian không dài lắm, chỉ một lát con tàu lại trở lại vùng không gian quen thuộc.
“Hoàn thành hành trình xuyên siêu không gian, tàu Sagittarii đã đến thiên hà Cockran.” Âm thanh của hệ thống máy tính lại một lần nữa vang lên khắp con tàu.
“Đi thôi, về khoang thu dọn hành lý chuẩn bị xuống tàu, bọn mình đến nơi ở mới rồi.” Robert Parnell đứng bật dậy.
“Chờ tao một chút, Robert Parnell… Không…” Thụy Sâm vừa đứng dậy, đột nhiên từ mạn trái tàu truyền đến một tiếng động lớn, tiếp đó toàn bộ con tàu dường như đang rung lên bần bật, Robert Parnell loạng choạng, thân thể đập mạnh vào bên tường, Thụy Sâm cũng suýt ngã theo, may mà cậu nhanh tay nắm lấy một bên lan can mới giữ được thân thể.
“Robert Parnell, có sao không?” Thụy Sâm vừa cố giữ người khỏi ngã vừa hỏi anh ban đáng thương.
“Oh! Đau quá đi mất, tao không sao, thằng cha nào lái tàu vận tải mà thông báo thế hả?” Robert Parnell xoa xoa bả vai vừa bị đập vào tường, bắt đầu lèm bèm.
“Oanh!” Lại một tiếng động khác vọng đến từ sườn trái, con tàu lại thêm một lần nữa rung lên, đồng thời nghiên dần về bên trái, hai người phải nắm lấy lan can mới không bị ngã nhào.
“Không đúng!” Thụy Sâm cảm thấy không phải là vấn đề của người điều khiển, cậu nghĩ đến một khả năng khác, mặt tái hắn. “Bọn mình bị tấn công.”
“Sao lại có chuyện ấy được? Ai tấn công bọn mình chứ? Thiên hà Cockran nằm trong vùng kiểm soát cảu Đế Quốc mà, còn có hạm đội 11 đóng quân ở quanh đây nữa.” Robert Parnell mặt đầy nghi vấn.
“Báo động! Báo động chiến đấu! Chúng ta bị bốn chiếc chiến đấu cơ của quân địch tấn công, toàn bộ tiến vào trạng thái chiến đấu, toàn bộ nhân viên về vị trí chiến đấu.” Cùng với tiếng còi rít lên lê thê, thông báo chuyển sang trạng thái chiến đấu vang lên khắp các ngõ ngách của tàu.
“Trời ơi! Là “Mèo địa ngục”, chiến đấu cơ của Liên Bang, bọn họ sao lại bò đến chỗ này được?” Bên ngoài khung cửa, một chiếc chiến đấu cơ kiểu “Mèo địa ngục” của Liên Bang lướt ngang qua, trong quá trình học tập, cả hai đều rất giỏi nhận biết các đặc trưng của chiến đấu cơ địch, họ nhất định không thể nhận nhầm.
Hai người ngoảnh mặt nhìn nhau, tuy họ biết rằng sớm muộn gì cũng đến lúc phải đối mặt với chiến đấu cơ Liên Bang nhưng không thể tưởng được lần đầu tiên lại là lúc này, thậm chí cả hai còn không ở trong chiến đấu cơ nữa. Trong quá trình huấn luyện, Thụy Sâm và Robert Parnell đều là những phi công xuất sắc, bọn họ cực kỳ tin tưởng kỹ thuật của mình, nếu đối mặt nhất định sẽ không thua kém các phi công của Liên Bang, nhưng bây giờ thì…
“Đi, xuống kho chứa máy bay.” Thụy Sâm quyết định, cậu là một phi công chiến đấu, không thể chỉ biết ngồi trong khoang tàu chờ chết được.
“Ai! Từ từ đã! Thụy Sâm! Các chiến đấu cơ đều chưa được chuẩn bị…” Robert Parnell còn chưa nói xong, Thụy Sâm đã mở cửa khoang lao ra ngoài, anh ta cũng chỉ còn cách im lặng chạy theo.
Đường đến kho chứa chiến đấu cơ là một đám đổ nát, khắp nơi đều có lửa và khói đen đặc, trên mặt đất ngổn ngang thi thể, có người là thuyền viên, cũng có cả những phi công vừa tốt nghiệp như họ nữa, đáng thương cho những người đó, bọn họ trải qua huấn luyện gian khổ chi mong được ra chiến trường, không ngờ lại kết thúc cuộc đời một cách tức tưởi như vậy. Không khí nồng nặc mùi hôi của những thứ cháy rần rần trong lửa, thậm chí còn ẩn ước mùi thịt nướng.
Thịt nướng? Thụy Sâm vừa nghĩ đến từ này chợt nôn khan một cái, cậu và anh bạn Robert Parnell có cái may là ở khoang bên mạn phải tàu, nhờ đó còn sống, những người ở mạn trái bây giờ chắc thảm lắm đây. Có điều giờ này Thụy Sâm cũng không còn tâm trạng đâu để quan tâm đến họ nữa, nếu không làm gì đó, sớm muộn gì cậu cũng theo bước chân họ.
Có lẽ là bị rocket cỡ nòng lớn bắn thẳng, Thụy Sâm không nhịn được thầm nhủ. Nếu là tên lửa đối không thì không thể tạo thành sức phá hoại lớn như thế này được, bên ngoài tàu còn lớp màn chắn năng lượng, cũng không phải là ngư lôi, nếu ăn hai quả ngư lôi lượng tử, con tàu này chắc đã biến thành hỏa ngục rồi.
Cùng với mấy phi công gặp được trên đường, Thụy Sâm lao vào khoang chứa máy bay ở trước mũi tàu, cả khoang có hơn hai mươi chiếc chiến đấu cơ gồm đủ các loại, có Nữ Yêu, có Đoản Kiếm, cũng có cả các loại khác, Thụy Sâm liếc mắt nhìn, có hai chiếc Nữ Yêu đang nằm ở hàng đầu, cậu lập tức lao đến.
“Ngài sĩ quan! Sĩ quan!” Một thuyền viên chộp lấy Thụy Sâm khi cậu đang lao vào khoang lái, cố hết sức hét lên để át những âm thanh hỗn loạn xung quanh. “Những chiếc này do để vận chuyển đã được khóa cố định vào sàn tàu, hơn nữa bọn chúng không có hỏa tiễn, màn chắn năng lượng cũng