Biên đội của Thụy Sâm nhanh chóng tập hợp lại với biên đội của Jessica cũng đang tìm tới, đúng như anh dự đoán, chiếc Nữ Yêu bị họ bắt kịp cũng không thoát được số phận, dưới sự tấn công của hai chiếc Tia Chớp, nó nhanh chóng bị biến thành một quả cầu lửa, viên phi công không kịp thoát ra, hoặc nói cho đúng là không thể thoát, anh ta cùng với chiếc chiến đấu cơ của mình biến thành vô số những mảnh vụn vũ trự.
“Tỏa Nhãn 01! Đây là Tuy-lip 01, hai chiếc chiến đấu cơ định chạy trốn đã bị tiêu diệt, hiện chúng tôi đang quay lại.” Thụy Sâm bình tĩnh báo tin, anh ngừng lại một chút rồi nói. “Báo cáo tình huống.”
“Nghe rõ! Tuy-lip 01, đại bộ phận chiến đấu cơ hộ tống đã bị bắn hạ, trước mắt chỉ còn bốn chiếc đang cố chống chọi, nhưng việc chúng bị bắn hạ chỉ là vấn đề thời gian, liên đội Lôi Điều đã hoàn thành việc phá hủy hệ thống thông tin của hai chiếc tuần dương hạm, hiện đang tập trung mục tiêu tấn công hai khu trục hạm. Báo cáo hoàn tất!” Thiếu tá Thuler nói.
“Tàu đột kích của ta đâu?”
“Đang tiến đến gần tàu vận tải của Đế Quốc, mọi thứ đều thuận lợi, dự kiến sau khoảng 10 phút nữa sẽ lên tàu, những trước hết phải giải quyết các tàu hộ tống của Đế Quốc, không cho chúng quấy rối đội tàu đột kích.”
“Mười phút! Tôi hiểu rồi, không thể để các tàu đột kích mất thời gian, tôi sẽ vô hiệu hóa lực lượng hộ tống.” Thụy Sâm lầm bẩm nói rồi anh chuyển tần số liên lạc với chỉ huy liên đội Thiên Sứ. “Yaxilai, có nghe thấy không?”
“Có phải là muốn chúng tôi tấn công hạm đội Đế Quốc không?” Cô gái hỏi.
“Thông minh!” Thụy Sâm giơ ngón cái lên. “Chiến đấu cơ của địch không còn bao nhiêu, không đủ để nhét vừa kẽ răng, nhanh chóng giải quyết chúng rồi cùng liên đội Hoa Tuy-lip tấn công tuần dương hạm số 1 của Đế Quốc, cô phụ trách tác chiến.”
“Vậy việc của bọn này là tuần dương hạm số 2 chứ?” Robert Parnell chen ngang nói.
“Đừng vội, xử lý cho xong hệ thống thông tin của khu trục hạm đi, tao sẽ lệnh trung đội Sắc Vi đang hộ tống Tỏa Nhãn và Bão Điện Tử điều một biên đội 4 chiếc tăng cường cho mày, sau đó thì xử lý chiếc thứ 2.”
“Nghe rõ rồi! Tuy-lip 01!”
“Bọn tao đang quay về, lúc đó sẽ xem tình huống để quyết định mục tiêu tấn công. Ai… Đương nhiên tốt nhất là không có việc gì làm!”
“Hiểu rồi! Đồ quỷ lười nhà mày!”
Thụy Sâm phì cười, theo thời gian, khi chức vụ của anh càng cao, danh tiếng càng lớn, chỉ e trong phi đội 9 này còn có duy nhất Robert Parnell dám gọi Thụy Sâm như thế trong khi làm nhiệm vụ.
----------------------------------------
Bốn chiếc Tia Chớp dần tiếp cận đội tàu vận tải, mỗi tàu trong cái phân đội đáng thương này đang điên cuồng phun ra những luồng sáng năng lượng chói lòa nhiều màu, nhìn xa giống như pháo hoa trong ngày lễ, những binh sĩ điều khiển các khẩu đội phòng không hầu như điên cuồng trong tuyệt vọng. Dù không có trên khoang chỉ huy, không hiểu hết mọi tình huống, nhưng người chậm hiểu nhất cũng ý thức được tình hình không ổn. Xung quanh tàu không còn bóng dáng của các chiến đấu cơ hộ tống nữa, chỉ dày đặc các chiến đấu cơ địch, ở mọi phương hướng, ở mọi góc độ, chia nhau phát động hết đợt tần công này đến đợt tấn công khác, trước đây bất kể là thực chiến hay huấn luyện, họ cũng chưa bao giờ phải đối đầu với lượng chiến đấu cơ địch đông đến thế.
Các chiến đấu cơ Đồng Minh vẫn tấn công mãnh liệt, mặc dù không dùng ngư lôi lượng tử, nhưng những khẩu pháo plasma đầy uy lực trên lưng Tia Chớp không ngừng phóng ra những luồng sáng trắng chết chóc, so với chiến đấu cơ, chiến hạm chập như một con rùa già, hầu không thể tránh nổi, các phòng ngự duy nhất lúc này chỉ còn các dùng những ụ pháo phóng không, còn những tháp pháo tron mạnh mẽ, đem đối phó với chiến hạm còn được, dùng chúng để bắn chiến đấu cơ chẳng khác nào lấy đại bác đi bắn muỗi, có chăng chỉ là phát huy tác dụng để dọa người và cổ vũ sĩ khí đôi chút.
Những chiếc tuần dương hạm bị công kích, vỏ ngoài không ngừng chớp lên những chùm sáng trắng, đó là các loại vũ khí năng lượng va chạm với màn chắn tạo nên, nhưng màn chắn năng lượng không phải là vô hạn, cuối cùng nó cũng đến lúc phải biến mất.
“Cường độ màn chắn hạ xuống còn 8%, thuyền trưởng, chỉ thêm vai đợt công kích nữa là chúng sẽ không chịu nổi.” Một sĩ quan lớn tiếng báo cáo.
“Chuyển sang dùng hệ thống động lực khẩn cấp, tập trung năng lượng vào màn chắn.” Trung tá thuyền trưởng cao giọng hạ lệnh.
“Nhưng như thế sẽ giảm hỏa lực phòng ngự, tạo cho đối phương thêm nhiều khoảng trống công kích!”
“Không còn lo được như thế, chuyển năng lượng vào màn chắn, nhanh!” Thuyền trưởng hét lên, ông biết rằng mình không còn nhiều thời gian, hệ thống thông tin hầu như đã bị hủy hoàn toàn, không thể khôi phục trong thời gian ngắn, hiện chỉ còn dồn hết hy vọng vào những chiếc chiến đấu cơ đã rút lui, nếu bọn họ thành công liên hệ được với trạm tiền tiêu, có lẽ giờ này lực lượng tiếp viện đã ở trên đường, khi đó ông hy vọng quân phản loạn sẽ nghĩ đến việc rút lui.
“Theo tôi! Chuẩn bị pháo plasma!” Bốn chiếc Tia Chớp do Thụy Sâm dẫn đầu vừa đến nơi, đúng lúc hai chiếc tuần dương hạm đã hầu như chỉ còn thoi thóp, anh nhanh chóng chọn chiếc gần nhất, dẫn biên đội lao thẳng một đường từ mũi đến lái.
“Tuy..Tuy-lip01, chúng ta thật sự lao vào lưới lửa đó ư?” Tuy-lip 03 căng thẳng hỏi, dù sao đây cũng là lần đầu xung trận, chàng phi công trẻ có cảm giác những khẩu pháo phòng ngự của tàu đều đang chĩa vào mình, tất cả những luồng sáng năng lượng chết người đều đang lao thẳng vào mặt, cho dù trước đây đã từng luyện tập mô phỏng tác chiến đối hạm, nhưng không gian thực tại ảo khác với thực tế ở chỗ ai cũng biết sẽ không chết ở đó.
“Tuy-lip 03! Đừng nhiều lời, làm theo chỉ thị của đội trưởng, nếu làm đúng có thể anh sẽ sống được lâu hơn đấy!” Jessica chen vào.
“Nói hay lắm! Jessica! Mọi người chú ý! Theo tôi!” Thụy Sâm điều khiển chiếc Tia Chớp cần thận tiếp cận, anh đã chủ ý đến hỏa lực phòng không của chiếc tuần dương hạm đang giảm dần, đó là một cơ hội.
Đột nhiên anh kéo chiến đấu cơ ngóc lên rồi đẩy hết cần ga, chiếc Tia Chớp như một con ngựa hoang thoát cương lồng lên, mặc dù có hai tia năng lượng bắn trúng nhưng