Nhưng muốn rút khỏi căn cứ một cách an toàn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, dùng các tàu cứu hộ ở cảng hoặc các tàu còn chưa rời bên là chuyện trong mơ vì toàn bộ khu cảng đều đã chìm ngập trong bão lửa, những nơi chưa bị hủy diệt vẫn may mắn còn lại mấy con tàu, bất luận là tàu chiến đấu hay dân dụng, vận tải, đều không thể xuyên qua đường phóng để rời khỏi đây nữa, những mảnh vụn kim loại cùng đá rơi xuống do sóng xung kích đã biến những lối ra đó thành ngõ cụt.
Thậm chí đại bộ phận những hành lang để phóng chiến đấu cơ ra cũng đã bị sập hoàn toàn, căn cứ Trân Châu Cảng trên thực tế đã bị cắt rời khỏi môi trường bên ngoài, nếu muốn dùng tàu rút lui, chỉ có thể lợi dụng một số ít những hành lang dùng cho chiến đấu cơ xuất kích còn lại, nhưng, ở đó nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng tàu cứu hộ hoặc các tàu có kích thước không lớn hơn chiến đấu cơ, tàu bình thưởng chắc chắn không thể tiến vào nơi đó, đối với những người đang muốn rút ra khỏi căn cứ mà nói, như thế chẳng khác nào muối bỏ biển, hơn nữa ở bên ngoại, cũng không có đủ tàu chiến có thể cứu viện cho các tàu thoát ra, lại càng không dùng chúng để ứng phó với quân địch sắp đến.
Cách chạy trốn duy nhất, là dùng hệ thống khoang cứu sinh được bố trí khắp căn cứ, mặc dù một bộ phận đã bị phá hủy trong vụ nổ, số khác bị hư hại hoặc vùi lấp do sóng xung kích, nhưng vẫn còn lại không ít các khoang tốt, thậm chí còn có thể thỏa mãn số người sống sót, chỉ cần bọn họ có thể đến đúng nơi đúng lúc.
Những người lính người đầy mồ hôi, khói bụi và máu, thất tha thất thểu chạy về nơi gần nhất có khoang cứu sinh. Ở bên cạnh họ, không ngừng có người gục xuống, vì hít phải khói độc hoặc bị các vật thể rơi xuống đập trúng, có đôi người chạy đến nâng đỡ đồng đội, nhưng rồi bọn họ cũng phải nhanh chóng ngừng sự nỗ lực đó lại, thời gian là sinh mệnh, những lời này bây giờ mới thấm thía, dừng lại, chậm lại cũng đồng nghĩa với tử vong. Rất nhiều người chỉ có thể ôm lấy sự áy náy và tự trách, thống khổ bước qua đồng đội, đóng lại cánh cửa khoang cứu nạn......
Trên quảng trường trung tâm, lúc này đã đầy những vệt nứt ngang dọc trên mặt đất.
" Tư lệnh, thời gian không nhiều lắm, đi nhanh đi, chúng ta sẽ nhanh chóng tới vị trí khoang cứu nạn ở trước mặt thôi. nơi đó còn có hai khoang trống, đủ để cho toàn bộ chúng ta." Sĩ quan phụ tá lo lắng thúc giục vị tư lệnh, nhưng đang trên đường đi, đột nhiên ông ngừng lại.
Vị tư lệnh không trả lời, ông chậm rãi ngồi xuống, dùng sức nhấc lên một khối kim loại, nhìn xem bên dưới là gì, rồi lại ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, thống khổ và bi ai.
Bên dưới tấm kim loại là ba cái chữ to ‘nhất định không’, vốn chúng nằm ở trên tường, ở ngay trên vị chí bắt mắt nhất của quảng trường.
Sĩ quan phụ tá cùng những người khác nhìn theo ánh mắt của ông. Bọn họ cũng im lặng chìm trong sự ngao ngán.
‘Trận tập kích bất ngờ Trân Châu Cảng, nhất định không tái diễn”, khẩu hiệu này vốn đặt ở quảng trường trung tâm căn cứ, Dùng để nhắc nhở mọi người, nay bị sóng chấn động đánh rơi ba chữ xuống, câu khẩu hiệu chỉ còn là “Trận tập kích bất ngờ Trân Châu Cảng, tái diễn’, điều này đối với vị tư lệnh bại trận mà nói, giống như câu kết của một vở hài kịch, đầy hài hước mà cũng đầy chua cay.
" Các bạn đi đi, tôi ở lại." Đứng ngây người một chút, vị tư lệnh rốt cục hạ quyết tâm.
" Tư lệnh......" Sĩ quan phụ tá giật mình nói.
"Không cần nói nữa, tôi đã ở Trân Châu Cảng một thời gian rất dài, ta đã già, chết ở nơi khác, không bằng gửi thân lại đây, đi nốt những bước cuối cùng với nó đi." Ông trầm trọng nói, ông thừa hiểu, dù sống sót ông cũng không thể tránh được sự trừng phạt nghiêm khắc, cho dù có gặp may, tránh được quân pháp, nhưng tướng thua hắn, ông còn có thể gì đây? Không bằng bây giờ, ở lại cùng căn cứ cho trọn tình, thêm chút hào quang cho nó...
"........" Sĩ quan phụ tá không nói nữa, anh ta biết tư lệnh đã quyết tâm thì rất khó thuyết phục ông đổi ý, anh ta âm thầm đưa mắt cho những người, chuẩn bị dùng sức đưa ông đi.
" Đừng có đến đây." Tư lệnh Đức Hoài Đặc bước mạnh về sau mấy bước, thuận tay rút khẩu súng bên người, chĩa vào những người chuẩn bị tiến lên.
Mọi người ngừng lại, ai cũng không dám tiến lên, tuy rằng biết tư lệnh chỉ dọa là chính, nhưng lúc này, không ai dám hoàn toàn cam đoan ông ấy sẽ không nổ súng.
" Tư lệnh, điều này hoàn toàn không có ý nghĩa gì ả." Sĩ quan phụ tá sốt ruột gọi to.
"Đúng là không có ý nghĩa gì." Vị tư lệnh cười khổ," Nhưng, đây là quyết định của tôi, nếu các bạn còn cho rằng tôi là tư lệnh của các bạn, xin hãy phục tùng quyết định của tôi, quyết định cuối cùng trong đời tôi."
"......."
" Đi nhanh đi, các bạn không có bao nhiêu thời gian," Ông dùng giọng ôn hòa nói," Các ngươi còn trẻ, không nhất thiết phải đem bản thân và tương lai đi theo tôi."
Đám người im lặng một lát, cùng lui về phía sau một bước, đưa tay chào.
" Tư lệnh, giữ gìn sức khỏe."
" Đi an toàn nhé." Vị tư lệnh cũng đưa bàn tay run run lên đáp lễ.......
Mọi người đã đi hết, trung tướng Đức Hoài Đặc lặng lẽ tìm một cái ghế dựa sạch sẽ để ngồi xuống, nơi này vốn có rất nhiều những chiếc ghế như vậy, nhưng đáng tiếc là, hiện tại muốn tìm một cái còn nguyên vẹn và sạch sẽ cũng chẳng dễ dàng.
Ông nhắm hai mắt lại, mấy chục năm trong quân đội giống như một khúc phim chạy qua trong đầu ông, xung quanh là tiếng nổ, tiếng ngọn lửa phần phật, còn có những tiếng kêu la rên rỉ không biết từ đâu vọng lại..... Khi những giây cuối cùng của cuộc đời đã kề bên, ông lại cảm thấy bản thân thực bình thản, cũng thực yên tĩnh.
Ông bỗng nhiên nghĩ tới quân phản loạn, toàn bộ kế hoạch liều lĩnh mà kín đáo, thật khiến người ta khâm phục, không biết ai là người nghĩ ra nó nhỉ?
Từ giữa quảng trường, một cột lửa cao ngất bùng lên, trong khoảnh khắc bao chùm cả quảng trường.......
-------------------------------------------------------
"Oa……, thật đúng là hoành tráng a. Toàn thân nó đều ở phun lửa." Robert Parnell kinh ngạc thốt lên, những người khác cũng không chú ý đến lệnh cấm nói chuyện phiếm trên chiến trường, ai cũng tranh nhau nghị luận đều.
Hai trăm chiếc Tia Chớp tạo thành thê đội công kích đầu tiên đã tiếp cận căn cứ Trân Châu Cảng, toàn bộ căn cứ hiện lên trong mắt họ.
Thụy Sâm không để ý đến những lời nghị luận đó, ánh mắt anh tập trung vào màn hình rada, sau khi tất cả chiến đấu cơ vứt hết mô hình cùng thiết bị giả tín hiệu ở đuôi, anh chi huy cả đơn vị bằng tốc độ nhanh nhất tới đây. Do tốc độ của Tỏa Nhãn không thể theo kịp Tia Chớp nên những chiếc Tỏa Nhãn gần nhất cũng còn cách quá xa, tạm thời chỉ có thể dựa vào rada trên chiến đấu cơ.
Trân Châu Cảng, Thụy Sâm dám khẳng định, tuyệt đối là vô phương cứu chữa, từ vô số các đường thoát hiểm, những khoang cứu nạn đang nhanh chóng rời xa căn cứ, điều đó cũng chứng minh căn cứ đã tuyên bố mệnh lệnh rút lui. Ở bên ngoài hạm đội Đế