Ngày 1 tháng 6 năm 809 Lịch vũ trụ, mặc dù chưa thể xác định một cách chính xác sự tồn tại của hạm đội Đế Quốc thứ tư, nhưng chỉ riêng quy mô ba hạm đội xâm nhập trước đây cũng đủ khiến cho người ta phải cảm thấy lạnh hết cả người, chỉ tính riêng số lượng thái không mẫu hạm đã lên tới 17 chiếc, đó là chưa kể đến chiến liệt hạm, tuần dương hạm, khu trục hạm và các tàu hộ tống, các tàu vận tải tiếp tế, tổng cộng số chiến đấu cơ không ít hơn 2500 chiếc, trong đó chí ít cũng phải hai phần ba là loại Siêu Nữ Yêu có khả năng xuyên siêu không gian, còn lại là loại Nữ Yêu thế hệ cũ và chiến đấu cơ cường kích, dù sao với quy mô khổng lồ của Đế Quốc, nói thay thế toàn bộ số chiến đấu cơ cũng làm một gánh nặng lớn lên ngân sách, hơn nữa chũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Nhưng chỉ như thế cũng đủ để phu nhân Almeida hạ quyết tâm, cho dù phải bỏ một nơi như thiên hà New Siberia khiến người ta đau lòng nhưng bà vẫn không do dự ký lên mệnh lệnh rút lui toàn bộ, chiến dịch rút lui mang tên “Trường Chinh”, lấy ý nghĩa từ một chiến dịch tương tự như thế trong quá khứ.
Chiến dịch Trường Chinh do chuẩn tướng Aosikanni thống nhất chỉ huy, đây mà một vị tướng mới được tăng quân hàm gần đây, Thụy Sâm chỉ biết rằng ông ta không phải là người giỏi trong lĩnh vực chỉ huy tác chiến nhưng điều khiển các cơ quan hậu cần, điều độ các phương diện, chỉ hợp các cơ quan để chỉ huy thống nhất có thể nói là sở trường của ông ta, nghe nói tướng quân trước đây nguyên là chỉ huy một căn cứ của Đồng Minh, đã tổ chức thành công một chiến dịch rút lui lớn ngay trước mũi hạm đội Đế Quốc, đối với dạng hành động này rất có kinh nghiệm.
Nhưng Thụy Sâm cũng không mấy chú ý, số tướng lĩnh của Đồng Minh tuy không nhiều nhưng cũng không đến nỗi chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhất là trong mấy năm gần đây, cùng với sự phát triển mạnh của lực lượng quân đội, Đồng Minh cũng đề bạt không ít người lên các chức vụ cao cấp, Thụy Sâm lại không phải là người lo về nhân sự, anh cũng chẳng có hứng thú nhớ nhiều làm gì. Còn về việc vị tướng này từng tổ chức thành công một đợt rút lui, Thụy Sâm chỉ nhún vai, ở quá khứ, có lần nào các trạm không gian hay căn cứ của Đồng Minh bị Đế Quốc phát hiện mà không rút lui, đại bộ phân đều là rút lui viên mãn, có kinh nghiệm tổ chức loại hành động kiểu đó mười người cũng phải đến tám chín.
Do đó, khi tướng quân Aosikanni và Phi Luân nhiệt tình chào hỏi, Thụy Sâm không khỏi cảm thấy hơi ngạc nhiên, từ cách nói chuyện có thể thấy hai người bọn họ quen nhau đã lâu chứ không phải mới gặp mặt lần đầu, đó chín là điều khiến anh chàng ngạc nhiên, từ khi từ Liên Bang trở lại Đồng Minh đến nay, cô nàng có thể nói là ở bên cạnh anh một bước không rời, không hiểu họ biết nhau từ khi nào mà có vẻ quen thuộc thế?
Nhưng rồi anh chàng nhanh chóng nhận ra qua câu chuyện gữa hai người, tuy không biết họ gặp nhau từ khi nào nhưng hồi xưa khi cô gái chủ huy tuần dương hạm Đại Thiên Sứ tham gia hoạt động trợ giúp Đồng Minh cũng đã quen biết với nhiều chỉ huy căn cứ, chắc họ biết nhau khi đó. Vị tướng này từng là chỉ huy căn cứ còn Phi Luân là thuyền trưởng, chiến hạm ở cảng, các loại công tác duy tu bảo dưỡng, tiếp tế… đều cần thuyền trưởng trao đổi với các chỉ huy căn cứ, mà khi đó, Thụy Sâm còn chưa đến Đồng Minh cơ.
Trong khi anh chàng đang nghĩ vẩn nghĩ vơ thì vị tướng cất tiếng chào, Thụy Sâm vội vàng khách sáo trả lời mấy câu, tuy anh không nhận ra ông nhưng việc tướng quân nhận ra anh là chuyện bình thường, với những “kỳ tích” của mình công thêm các loại tờ rơi tuyển quân, hiện danh tiếng của Thụy Sâm trong Đồng Minh có thể nói chỉ kém hơn có mỗi phu nhân Almeida mà thôi.
Nhưng sau đó, những lời cảm tạ của ông ta khiến anh chàng há mồm, Thụy Sâm thật sự không nghĩ ra hai người đã gặp nhau ở đâu, mãi đến khi ông ta nhắc tới căn cứ Sen và tàu vận chuyển LD-16 anh mới ngớ người. Ở căn cứ Sen, anh lần đầu tiên cùng các cô gái đội Lam Thiên Sứ tham ra một trận đánh yểm hộ nhóm tàu vận tải cất cánh muộn do sự cố, còn nhận được sự cảm tạ của chỉ huy căn cứ, chỉ có điều khi ấy không có cơ hội gặp mặt ông, lúc đó Thụy Sâm chỉ là một phi công thường, việc trao đổi với chỉ huy căn cứ là việc của Phi Luân, chả trách họ quen biết nhau.
Anh không khỏi tự cảm khái, thế gian có lúc cũng thật nhỏ, trước đây họ đã từng hợp tác, yểm hộ căn cứ Sen rút lui, hôm nay lại trùng hợp đến thế, chiến dịch rút lui khỏi thiên hà New Siberia do tướng quân Aosikanni chỉ huy, còn anh và Phi Luân lại là người phụ trách nhiệm vụ yểm hộ.
“Thụy Sâm! Anh là sao thế? Sao từ nãy đến giờ cứ ngơ ngơ như người mất hồn?” Kết thúc cuộc nói chuyện, cô gái lập tức chú ý đến người yêu, từ nãy cô đã phát hiện anh chàng ‘không bình thường’.
“Không có gì!” Thụy Sâm cười khẽ. “Anh chỉ đang nghĩ, có những lúc, thế giới thật kỳ diệu, chúng ta lại có thể cùng tướng quân hợp tác, lần này cũng như một phiên bản của lần trước, chỉ có điều quy mô lớn hơn thôi.”
Nhìn người yêu với ánh mắt âu yếm, Thụy Sâm nói tiếp. “Sự tương ngộ của chúng ta cũng thế, như là có duyên phận vậy, em không thấy rất giống như trong nhiều cuốn tiểu thuyết tình cảm kinh điển thường tả vể nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính gặp nhau hay sao?”
“Xì!” Phi Luân đỏ mặt. “Vậy nhà văn hãy cho tôi biết, trong bộ tiểu thuyết nào nhân vật nam chính giống ngư ngài, cầm súng chĩa vào đầu nhân vật nữ chính, bóp cổ muốn giết người ta còn không nói, ngay cả lắc tay của người ta cũng bị ‘cầm nhầm’? Thật đúng là…”
“Cái này…” Đến lượt Thụy Sâm đỏ mặt. Anh chàng cười khan một tiếng rồi nói. “Thật ra sau này nghĩ lại chính anh cũng kinh ngạc là mính đã làm thế, anh biết tính cách mình mà, thuộc