"Thế nào? Đã nghĩ ra cách nào chưa?" Một đôi tay mềm mại đặt lên đầu vai Thụy Sâm, những ngón tay bóp nhẹ, khiến đôi vai mỏi nhừ của anh được thả lỏng một chút.
"Chưa, vẫn chưa có cách nào" Thụy Sâm lắc đầu cười khổ, anh tạm gạt sang một bên mớ tư liệu, tựa lưng vào ghế ngồi, ngả cái đầu đã trở nên đau buốt ra sau, hưởng thụ cảm giác thoải mái đến từ đôi tay của người yêu đang xoa bóp trên vai
" Không cần gấp, nếu có thể dễ dàng tìm ra cách nào đó để định ra được kế hoạch có thể tiêu diệt cả một hạm đội, thì chiến tranh có khác nào trò đùa." Sonia nhẹ giọng nói, những ngón tay cô bóp nhẹ lên đôi vai người yêu, lúc nhanh lúc chậm, cố làm cho anh có được sự thoải mái nhất.
"Đúng vậy, cả một hạm đội hùng hậu với trọn vẹn bốn thái không mẫu hạm và đầy đủ chiến đấu cơ không thiếu thứ gì, tuy rằng không bằng các hạm đội liên hợp của Liên Bang với quy mô 6-7 thái không mẫu hạm, nhưng, bọn ta cũng có phải là Liên Bang đâu cơ chứ, Đồng Minh từ trước tới nay đã bao giờ thử giao chiến với những hạm đội Đế Quốc có quy mô kiểu đó đâu." Thụy Sâm nhắm nghiền hai mắt lại, từ từ nói.
"Nhưng chẳng phải các anh cũng từng tiêu diệt hạm đội 5 của Đế Quốc sao?"
"Lần đó có thể nói là số hên cộng thêm điều kiện thuận lợi, tổng hợp nhiều nhân tố khác nhau mới có thành công, nói thẳng ra đó chỉ là một loại quỷ kế, không có khả năng lặp lại lần thứ hai đâu."
"Thật không đấy? Vậy Trân Châu Cảng thì sao? Có tính là một loại quỷ kế hay không?" Sonia hỏi ngược lại.
"Cũng coi như thế đi." Thụy Sâm miễn cưỡng thừa nhận," Nhưng hai lần đó không hoàn toàn giống nhau."
"Theo em thấy, cũng chẳng khác nhau mấy." Sonia ngừng tay lại, từ từ nói." Thắng lợi là thắng lợi, bất luận dùng phương thức gì, người xưa có câu mèo trắng mèo đen, có thể bắt được chuột là mèo tốt, ông bà cũng có quy định phải sử dụng phương thức gì để bắt chuột mới là mèo tốt đâu."
Áp đầu xuống bên vai Thụy Sâm, cô nở một nụ cười rồi nói "Đằng sau hai chiến thắng thần kỳ đó, em không nhìn thấy quỷ kế gì mà là khả năng nắm bắt cơ hội của anh."
" Cơ hội?" Thụy Sâm có chút đăm chiêu nói." Nhưng mà, đối với hạm đội của Absurd, anh không nhìn thấy có cơ hội nào cho chúng ta lợi dụng."
"Không phải là không có, chỉ là anh chưa nghĩ tới?"
"Em nhất định có ý tưởng gì hay phải không?" Thụy Sâm vui sướng hỏi.
" Không!" Sonia lắc lắc đầu, phủ nhận nói." Em không có, nếu có em đã sớm nói rồi."
" Này không phải là nói vô ích sao?" Thụy Sâm lại nhụt chí, bạch cao hứng một hồi.
"Cái gọi là cơ hội, không phải nằm ngay trước mặt anh, lấy ví dụ như trận tiêu diệt hạm đội 5 của Đế Quốc, ai chẳng thấy hành tinh thể khí đó, mỗi người cũng đều biết sự nguy hiểm của đám tinh vân đó, cũng hiểu được hạm đội Đế Quốc đang ở bên ngoài. Vì cái gì mà chỉ có anh mới nghĩ tới cách dùng ngư lôi lượng tử phá hủy hành tinh? Còn cả trận đánh Trân Châu Cảng. Tất cả những ai tham gia hội nghị đều biết pháo chủ lực của nó có vấn đề, mọi người đều có tin tức giống như anh, nhưng như ai có thể nghĩ đến cách đánh tráo phụ tùng? Đối với hạm đội của Absurd cũng thế, trước mắt cũng có điểm có lợi cho chúng ta, đó là trong những trận đánh trước, chúng ta đã tiêu diệt một phần quan trọng của hạm đội mà hắn phái đi trước, hiện giờ kẻ địch vẫn còn rất mạnh, nhưng so ra vẫn kém hơn vài ngày trước..."
" Thì chúng ta đã nói......" Thụy Sâm nhịn không được cắt ngang lời của Sonia, lợi thế này đã được mọi người nghiên cứu kỹ rồi còn gì?
"Em biết trong khoảng thời gian này mọi người đều tích cực tìm phương án theo hướng đó, em cũng biết cuối cùng không có kết quả, nhưng theo trực giác của mình, em cảm thấy anh cần tiếp tục suy nghĩ theo hướng đó." Sonia bình tĩnh nói ra ý nghĩ của cô.
" Trực giác?" Thụy Sâm một nở nụ cười,"Anh thiếu chút nữa là quên Phi Luân đã từng nói trực giác của em luôn luôn đúng." Ngồi thẳng người lên, anh nói tiếp "Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi, lại một lần nữa bắt đầu công tác, lần này cho trực giác của em dẫn đường, hy vọng anh có thể tìm được cái cơ hội gì đó ở trong này."
…………………………..
" Đừng nói quỷ kế, ngay cả nhân kế cũng không có......"
"Cơ hội ơi là cơ hội, ngươi lặn xuống cũng sâu quá đấy, ngoi đầu lên thở một hơi cho ta coi nào......"
Thời gian chầm chậm trôi qua, trong căn phòng chỉ có tiếng cười khổ, tiếng càu nhàu và thở dài của Thụy Sâm, gần đến cuối buổi sáng, anh đành giơ hai tay lên đầu, không thể không thừa nhận là mình đã hết cách.
"Làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ cứ thế trả lời phu nhân Almeida?" Sonia cố ý hỏi.
“Ơ......" Thụy Sâm khựng lại, anh do dự nói "Thôi, cứ nghĩ thêm một chút nữa, nếu khi đến thiên hà XY-1987 mà còn không có tiến triển gì, chúng ta cũng đành báo cáo với phu nhân thế vậy, anh đã trao đổi qua với bà, phu nhân có thể hiểu sự khó xử và tình thế trước mắt của chúng ta."
"Anh đã từng nói chuyện với phu nhân?" Sonia hỏi khẽ "Khi nào thế?"
"Ngay sau khi nhận được mệnh lệnh của phu nhân," Thụy Sâm nói "Anh càng nghĩ lại càng cảm thấy không hợp lý, cho nên anh lợi dụng quyền hạn của huân chương, trực tiếp báo cáo vượt cấp với phu nhân."
"Còn nội dung thì…" Thụy Sâm nhìn Sonia một cái," Sonia, anh hỏi em trước, tuy rằng mệnh lệnh là nhất định phải chấp hành, nhưng em có cảm thấy trong thời điểm này, chúng ta nhất định phải tiêu diệt hạm đội của Absurd sao?"
Sonia không trả lời mà chỉ khẽ cười, đã quá quen với nụ cười ranh mãnh của cô gái, Thụy Sâm hiểu ngay "Giỏi nhỉ! Thì ra từ đầu em đã nghĩ ngay như thế có phải không? Vì cái gì không nói sớm?"
"Thì k không phải bây giờ người ta đang nói sao?” Cô nàng lườm yêu một cái, trong ánh mắt mang theo một tia giảo hoạt." Phu nhân hiện tại đã tỉnh táo lại chưa?"
"Ổn rồi!" Thụy Sâm gật gật đầu," Mặc dù sự tàn sát tù binh khiến chúng ta vô cùng phẫn nộ,