Trận đánh ở thiên hà XY-1984 đã kết thúc, sau khi những chiếc chiến đấu cơ cuối cùng của Đế Quốc chạy ra khỏi tầm quét của những chiếc Tỏa Nhãn, khu vực xung quanh hạm đội Đồng Minh trong khoảng thời gian ngắn trở nên yên tĩnh dị thường, không còn chiến đấu cơ địch, những phi công mỏi mệt nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng vừa trải qua một trận đánh với cường độ cao, nhưng bọn họ coi như đã thành công bảo vệ hạm đội, những chiếc Tia Chớp bắt đầu quay lại tàu.
Đối nghịc với trạng thái thân thể mỏi mệt, tinh thần và sĩ khí của các phi công lại ở đỉnh điểm, bọn họ là những người vừa mới mới đánh lui những thê đội chiến đấu cơ khổng lồ của Đế Quốc, gây cho quân địch những thương vong nặng nề, tuy rằng kết quả chiến đấu còn chưa được thống kê đầy đủ, nhưng chỉ còn một nhúm chiến đấu cơ có thể rút lui, hay nói đúng hơn là chạy trốn cùng với vô số xác chiến đấu cơ và khoang cứu sinh rải rác trên khắp chiến trường là những bằng chứng hùng hồn nhất, không cần phải xem con số cụ thể, mọi người đều hiểu rằng, bọn họ đã dành được một thắng lợi huy hoàng nhất trong lịch sử Đồng Minh.
Sau này, kiểm tra lại các tài liệu, bao gồm cả tài liệu của Đế Quốc và Đồng Minh, cuối cùng xác nhận chiến quả như sau: Hai thê đội Đế Quốc với tổng cộng 392 chiến đấu cơ xuất kích, bị bắn rơi tổng cộng 331 chiếc, số chiến đấu cơ có thể trở về, bao gồm cả các chiến đấu cơ phụ trợ ở hậu phương như Tỏa Nhãn và Người Bảo Vệ, chỉ có vẻn vẹn 61 chiếc, tổng số tổn thất lên đến hơn 80%, sau trận đánh, trong tay thiếu tướng Absurd chỉ còn hơn 100 phương tiện bay có thể dùng, nếu trừ đi Tỏa Nhãn, Người Bảo Vệ cùng các tàu phụ trợ khác, toàn bộ hạm đội của Absurd chỉ còn vài chục chiến đấu cơ để yểm hộ, con số này đã bao gồm cả những chiếc Đoản Kiếm chuyên làm nhiệm vụ cường kích.
Thu được chiến quả huy hoàng như vậy, Đồng Minh không phải không trả giá, nhưng cái giá đó có thể nói là tương đối nhỏ, nói như dân kinh doanh là lợi nhuận cao: Về phương diện hạm đội, hai khu trục hạm và một tuần dương hạm bị phá huỷ, một chiếc tuần dương hạm khác hệ thống động cơ bị hư hại nghiêm trọng, cơ hồ không thể di chuyển, nếu là ở bình thường hoàn toàn có thể kéo đi hoặc sửa gấp, nhưng khi hạm đội tiếp viện của Đế Quốcđang trên đường đuổi tới, Đồng Minh cũng chỉ có thể phá hủy chiếc tuần dương hạm này sau khi đưa toàn bộ nhân viên sang các tàu khác để tránh bị rơi vào tay Đế Quốc. Ngoài ra, tàu Kẻ Càn Quét bị thương, may mắn là chỉ tổn hại một đường phóng chiến đấu cơ, đối năng lực tác chiến của tàu không có sự ảnh hưởng lớn.
Về phương diện chiến đấu cơ, tổn thất của Đồng Minh ở trong không chiến đạt tới con số ‘kinh người” là 61 chiếc, ngoài ra có có 44 chiếc Tia Chớp khác cùng bị thương ở các mức khác nhau, nhưng đại bộ phận đều có thể sửa chữa. Cho nên tính kỹ ra thì, trong khoảng thời gian ngắn hạm đội vẫn còn hơn 400 chiếc Tia Chớp có thể sự dụng, tổng thể năng lực tác chiến của hạm đội vẫn chưa giảm xuống bao nhiêu, còn tổn thất về phi công có lẽ là điều khiến người ta hài lòng nhất, tất cả phi công đều đã kịp nhấn nút thoát khỏi chiến đấu cơ để cuối cùng được cứu trở về hạm đội, những người bị thương cũng không ai đến mức tuyệt vọng, nhưng điều này lại là thứ mà Đế Quốc bị tổn thất lớn nhất. Tất cả các phi công bị bắn rơi không ai có thể cứu trở về, đều trở thành tù binh của Đồng Minh, mà quá đáng nhất là trong số họ, không ít người, sau một thời gian ngắn, thậm chí trở thành kẻ địch của Đế Quốc.
Chỉ tiếc, trong trận đánh huy hoàng này, không phần của hạm đội độc lập cơ động số 5, Thụy Sâm nghĩ đầy tiếc nuối, cho dù đã dùng hết tốc độ, tàu Đại Thiên Sứ vẫn còn cách chiến trường quá xa.
Nếu đã không thể tham chiến, vậy chỉ có thể làm một khán giả bất đắc dĩ nghe tường thuật trực tiếp qua radio, tuy rằng không thể tham gia, nhưng bọn họ đều biết rõ kết quả không chiến đối với bọn họ, đối với hạm đội, đối với cả Đồng Minh có ý nghĩa trọng đại như thế nào, cả hạm đội, mỗi người đều bận rộn ở cương vị của mình đồng thời, sự chú ý của họ đều đặt ở trận đánh cách xa hàng vạn dặm ngoài kia.
Đại bộ phận thông tin của cả hai bên vẫn đang bị quấy nhiễu, nhưng có một bộ phận vẫn có thể ngẫu nhiên thu được, thông qua những đoạn đối thoại linh tinh ngắt quãng đó, nhất là đối thoại của các phi công, những người trên tàu Đại Thiên Sứ đã có thể phán đoán một cách tương đối về trạng thái của trận đánh, kỳ thật rất nhiều thông tin thậm chí không cần nghe được nội dung cụ thể, chỉ cần bằng giọng nói của các phi công khi gọi lẫn nhau, bọn họ cũng có thể biết, ai là người chiến thắng.
Đồng Minh toàn thắng là có thể khẳng định, chỉ có điều bởi vì thông tin ngắt quãng, bọn họ không biết trận thắng lợi này huy hoàng đến đâu, bọn họ còn lo lắng, hạm đội sẽ phải trả cái giá như thế nào, nhất là thái không mẫu hạm Kẻ Càn Quét, thông qua cái cách mà các phi công Đồng Minh nghiến răng nghiến lợi gọi nhau không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ nó, làm cho bọn họ biết chiếc thái không mẫu hạm bị trúng ngư lôi lượng tử, thân tàu bị hư tổn, bọn họ cũng thót hết cả tim lại......
" Thế nào? Vẫn chưa được sao?" Phi Luân hỏi, đã khá lâu không thu được thông tin gì, những thành viên chủ chốt trên tàu Đại Thiên Sứ vẫn tập trung ở khoang chỉ huy thấp thỏm chờ đợi.
"Thật đáng tiếc, thuyền trưởng, thông tin bị quấy nhiễu quá mạnh mẽ, tôi đang ở thử một lần nữa chuyển hoán biên độ sóng......" Tuy rằng bên trong tàu luôn có nhiệt độ bình thường, nhưng sĩ quan thông tin vẫn có vầng trán mướt mồ hôi.
" Chiến đấu hẳn là đã kết thúc?" Thụy Sâm thất vọng đem sự chú ý từ sĩ quan thông tin ra ngoài cửa sổ mạn tàu, anh nhìn sâu vào màn đêm đen kịt của vũ trụ như muốn vươn tầm mắt đến tận chiến trường.
" Chắc hẳn là đã kết thục, theo các thông tin thu được mà phán đoán, quân ta khẳng định lả người chiến thắng, số lượng chiến đấu cơ của Đế Quốc cụ thể tổn thất tuy rằng vẫn còn chưa sáng tỏ, nhưng nhất định sẽ là một con số rất lớn, sau trận chiến này, hạm đội của Absurd cơ bản xem như bị đánh tàn, không còn chiến đấu cơ, số thái không mẫu hạm có nhiều đến đâu, cũng chính là một đống bia tập bắn mà thôi." Sonia nói.
"Ai… Ai…. Ai… Thực đáng tiếc, chúng ta lại bỏ lỡ trận không chiến này, nếu có ở nơi đó kiểu gì cũng kiếm được dăm cái chiến đấu cơ a!" Robert Parnell ôm đầu, cố nặn ra một bộ mặt thống khổ.
"Bỏ qua đi, quên đi,